
dò xét hoạt động của Khoái Kiệt.
Lục Giả hỏi Lý Hiển :
– Khoái Kiệt bây giờ ở đâu ?
Lý Hiển đáp :
– Người ấy hiện nay vẫn tiếp tục lang thang khắp chợ búa, lúc nói, lúc cười như người rồ dại. Tôi thường lấy lễ mời hắn, nhưng hắn không chịu đến. Chúa thượng thiếu gì người dùng mà phải tìm người điên như thế cho nhọc.
Lục Giả nói :Khoái Kiệt chỉ giả điên đó thôi. Ông nên tìm hắn rủ hắn uống rượu, rồi làm y kế tôi dặn, tức khắc hắn sẽ hết điên ngay.
Lý Hiển theo lời, tuyển hai người nói giỏi, đưa cho ít tiền, bảo rủ cho được Khoái Kiệt đến uống rượu, và làm theo kế đã dặn.
Hai người lĩnh mệnh đi ra chợ, thấy Khoái Kiệt đang xõa tóc, vừa đi vừa hát :
Ngựa qua cửa sổ
Bóng thời gian lố nhố
Mùi phú quý hôi tanh
Ðất thẳm trời xanh
Say sưa ba chén rượu
Mây trắng rợn xây thành
Hỡi công danh, hỡi công danh
Ðời đen như mực, dữ, lành ai hay ?
Hát xong câu hát, Khoái Kiệt lại lủi thủi đi về phía Nam.
Sai nhân của Lý Hiển đi theo đàng sau, đến gần nắm lấy ta Khoái Kiệt vừa cười vừa nói :
– Ông rồ, nhưng chúng tôi cũng điên, vậy cùng nhau vào quán nhắp chơi vài chén.
Khoái Kiệt vui vẻ, theo hai người vào hàng rượu.
Sau vài ngày nữa chúng tôi sẽ ra bể ngao đu, không thèm sống trên dải đất này, quyến luyến công danh với người đời nữa.
Khoái Kiệt thấy hai người ăn nói khác thường, liền hỏi :
– Tôi phát bệnh điên là bởi một duyên cớ, còn các ông có điên vì một duyên cớ nào chăng ?
Hai người nói :
– Cái cớ phát điên của chúng tôi không thể nào nói được Chúng ta cứ cùng nhau uống rượu là đủ. Nói nhiều lỡ ai có hay được thì chúng ta lại còn phải điên nặng hơn .
Khoái Kiệt nghiêm sắc mặt nói :
– Hai ông quyết không phải là người thường, xin cho tôi biết quý danh.
Hai người nói :
– Hai chúng tôi nguyên là người Triệu, nghe Hàn hầu là người hiền nên theo đến Sở để hầu hạ. Không ngờ Hàn hầu vô cớ, bị kẻ nô bộc vu phàm, khiến cho Lã hậu tru di tam tộc. Lúc sắp gia hình Hàn hầu có nói : “Ta tiếc rằng không nghe lời Khoái Kiệt” câu nói ấy vẫn như còn văng vẳng bên tai chúng tôi Chúng tôi thấy Hàn hầu chết oan như vậy đau xót vô cùng, bỏ cả công danh, không màng phú quý, đi ngao du trong thiên hạ, nói xiêng nói quàng cho hả lòng căm tức. Hôm nay gặp ngài hát mấy câu biết ngài là Khoái tiên sinh, nên thỉnh vào đây hầu vài chung tửu để tỏ tâm sự.
Hai người nói đến đây khóc òa. Khoái Kiệt bất giác thở dài dậm chân xuống đất nói :
– Hàn hầu không sớm tỉnh ngộ để đến nỗi phải thác oan. Tấm thân ta vô chủ, còn sống sao được ?
Ba người đang khóc lóc, tủi hờn, thì bỗng có một người từ bên ngoài bước vào, nắm lấy Khoái Kiệt nói :
– Bấy lâu nay anh cứ giả điên mãi, nay mới để lộ chân tướng.
Khoái Kiệt biến sắc hỏi :
– Ông là ai ?
Người ấy nói :
– Ta là quan Trung Ðại phu Lục Giả, vâng mệnh vua đến đây bắt anh.
Nói dứt lời, hô bọn tùy tùng trói Khoái Kiệt lại, rồi lấy lễ tiếp đãi và nói :
– Khoái tiên sinh bất tất phải giả điên như thế, nên mau mau sửa sang áo mũ cùng tôi đến Lạc Dương yết kiến Hoàng thượng. Hiện nay bốn bể đều thu về một mối, các hiển sĩ đều họp mặt cùng nhau lo hưởng thái bình. Kẻ trí giả tất phải thức thời, kẻ hiền giả tất phải biết chọn chúa. Hán đế là bậc chân chủ đời nay, mấy ai bì kịp.
Khoái Kiệt nói :
– Tôi điên đã mấy năm, chỉ có ông mới tìm thấy căn nguyên !
Nói xong, sửa sang quần áo cùng hành trang theo Lục Giả về Lạc Dương, ra mắt Hán đế.
Hán đế thấy Lục Giả dẫn Khoái Kiệt về, liền nói :
– Nhà ngươi có phải ngày trước xui Hàn Tín làm phản chăng ?
Khoái Kiệt tâu :
– Vâng, chính tôi đã nhiều lần xúi Hàn Tín làm phản.
Hán đế hỏi :
– Tại sao nhà ngươi lại bất trung như vậy ?
Khoái Kiệt nói :
– Tâu Bệ hạ, lúc đó hạ thần xui Hàn hầu tạo phản là chí trung vậy. Nhà Tần mất, mọi người tranh nhau đoạt thiên hạ, ai có tài thì người ấy được. Con chó của thằng Tích cắn vua Nghêu không phải vua Nghêu là người bất đức, chỉ vì vua Nghêu không phải là chủ của nó. Tôi phò Hàn Tín, chỉ biết có Hàn Tín chứ đâu biết đến Bệ hạ. Nếu Hàn Tín lúc đó chịu nghe lời tôi thì thế sự sẽ không phải như ngày nay. Nay Hàn Tín đã chết, tôi cũng không muốn sống một mình. Bệ hạ muốn giết tôi, tôi xin sẵn sàng chịu chết, chẳng hề ân hận.
Hán đế cười lớn, nói với triều thần :
– Lời Khoái Kiệt trình bày đáng là một trung thần. Trẫm không có ý trách cứ.
Ðoạn quay qua nói với Khoái Kiệt :
– Bây giờ ta cho ngươi làm quan, ngươi nghĩ thế nào ?
Khoái Kiệt nói :
– Làm quan tôi không muốn, chỉ xin Bệ hạ nghĩ đến cái công bình thiên hạ của Hàn Tín, cho tôi được đem hài cốt của Hàn Tín về chôn nơi Hoài Âm, và phục chức cho Hàn Tín.
Hán đế nói :
– Khoái Kiệt là người rất có nghĩa.
Liền truyền quân đem mộ Hàn Tín cải táng nơi Hoài Âm , xây cất tử tế, và xuống chiếu phục chức cho Hàn Tín .
Khoái Kiệt không chịu làm quan, tự do đi ngao du trong thiên hạ. Người sau khen Khoái Kiệt là bậc trượng phu.
Chẳng bao lâu, một hôm Hán đế cùng quần thần đàm đạo, chợt có quân vào báo :
– Ngoài thành có một người xin vào cáo việc cơ mật .
Hán đế ngơ ngác nói :
– Việc Trần Hy vừa xong, lại biến gì khác chăng ?
Liền