XtGem Forum catalog
Hạ đỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Hạ đỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321954

Bình chọn: 8.5.00/10/195 lượt.

i mì đã thấy dòng nước uốn khúc trước mặt.

Vừa tới nơi, thằng Dế để mặc con bò đủng đỉnh nhá cỏ cạnh mấy gốc dương liễu cao vút, nó vội vàng trút bỏ hết quần áo và cứ trần truồng như thế lao vút xuống dòng nước xanh, bơi ra giữa suối.

Vừa cởi áo, Nhạn vừa hỏi tôi:

– Anh biết bơi không?

Tôi chép miệng:

– Không. Hồi trước tao có bơi sơ sơ. Nhưng bây giờ quên hết rồi.

– Vậy anh xuống suối với em, em tập bơi cho.

Đề nghị của Nhạn quả là hấp dẫn. Nhưng tôi vẫn dè dặt nhìn xuống dòng nước:

– Suối có sâu không?

Biết tôi nhát gan, Nhạn cười:

– Ở giữa dòng mới sâu. Còn anh với em tập bơi sát bờ. Sát bờ cạn xợt.

Đúng như Nhạn nói, mực nước ở bờ suối chỉ ngập tới ngực tôi. Tôi đập mạnh hai tay cho nước văng tung tóe và quay sang Nhạn:

– Giờ sao ?

Nhạn chìa tay ra đằng trước:

– Muốn biết bơi, trước tiên anh phải nằm trên hai tay em đập chân cho quen đã!

Tôi nhanh nhẹn làm theo lời Nhạn. Tôi nằm trên mặt nước, quẫy đùng đùng. Nhạn vừa đỡ tay dưới bụng tôi vừa ra lệnh:

– Anh nhớ quạt tay cho đều! Chân đập mạnh hơn nữa mới được!

Tôi nghiến răng vùng vẫy không tiếc sức. Nước bắn lên khắp đầu cổ Nhạn. Nhưng nó vẫn tỉnh khô. Thậm chí nó còn khen tôi:

– Khá lắm!

Nghe Nhạn khen, tôi ngóc cổ lên hỏi:

– Tao bơi được rồi hả ?

Nhạn lắc đầu:

– Chưa đâu! Chừng nào em buông tay ra mà anh vẫn nổi trên mặt nước, lúc đó mới gọi là biết bơi.

Tôi nóng ruột giục:

– Vậy mày buông tay ra đi!

– Chưa được đâu! Anh phải tập cho quen đã!

– Tao quen rồi – Tôi hăng hái – Buông tay ra đi!

Thấy tôi cứ khăng khăng, Nhạn đành buông tay ra. Tôi cố sức giãy giụa, đập tay đập chân loạn xạ. Nhưng người tôi vẫn chìm nghỉm. Tôi uống một ngụm nước. Rồi ngụm thứ hai. Hoảng hồn, tôi khoát nước lia lịa. Nhưng lúc này, tôi chẳng khác nào một hòn đá, cứ mỗi lúc một chìm sâu. Nước sặc lên mũi khiến tôi buốt cả óc. Giữa lúc tôi đang lặn hụp bấn loạn, tưởng đi chầu hà bá tới nơi thì Nhạn ôm ngang bụng tôi kéo lên.

Nhìn tôi ho sặc sụa, Nhạn thở dài:

– Em đã nói rồi mà anh chẳng nghe!

Tôi đưa tay vuốt mặt và nói bằng giọng xuôi xị:

– Thôi lần sau tao sẽ nghe lời mày!

Tôi lại nằn lên tay Nhạn, lại quạt tay, lại đập chân. Tôi không dám liều nữa. Tôi nhẫn nại lặp đi lặp lại những động tác. Nhạn lặng lẽ theo dõi, không nói gì.

Đến khi nó hô “chuẩn bị” thì người tôi căng ra như một quả bóng. Tôi cố quạt nước một cách nhịp nhàng. Nhưng chờ hoài không thấy Nhạn buông tay, tôi nổi khùng, gắt:

– Sao mày không thả tay ra!

Nhạn cười hích hích:

– Em buông ra từ khi nãy lận.

– Vậy là tao đã…

Tôi phấn khởi kêu lên. Nhưng chưa kịp nói dứt câu, người tôi đột nhiên chìm nghỉm. Tôi cuống quít vùng vẫy và dần dần ngoi lên được. Tiếng thằng Nhạn reo lên bên tai:

– Khá lắm, anh Chương ơi!

Sau đó, Nhạn kéo tôi ra xa bờ rồi bảo tôi bơi vô. Chỉ sau vài lần, tôi đã bơi được những quãng ngắn.

Trong khi Nhạn đang định tập cho tôi bơi dọc theo bờ thì thằng Dế thình lình kêu lên:

– Tụi thằng Dư tới!

Tôi ngoảnh đầu dòm sang bên kia suối. Thằng Dế trần truồng đang ngồi vắt vẻo trên cành ổi chìa ra sát mép nước. Hô hoán xong, nó nhảy tõm xuống suối hối hả bơi về phía tôi và Nhạn.

Tôi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Nhạn đã giục:

– Lên bờ mau!

Nói xong, Nhạn quày quả lội vô bờ.

Tôi lật đật đuổi theo nó:

– Chuyện gì vậy ?

– Tụi thằng Dư.

Nhạn đáp gọn lỏn. Tôi càng ngơ ngác:

– Tụi thằng Dư nào ?

– Tụi bên xóm Miễu. Tụi nó là kình địch của tụi em. Gặp nhau thế nào cũng “choảng”.

Tôi nhìn quanh:

– Tụi nó đâu ?

– Kia kìa!

Tôi nhìn theo tay chỉ của Nhạn và giật mình khi thấy trên bờ suối đối diện xuất hiện bốn ông nhóc. Tụi nó trạc cỡ Nhạn. Hai đứa đứng dưới đất. Hai đứa ngồi trên lưng trâu.

Nhạn chỉ thằng nhóc cỡi trâu bên phải đang vung roi chỉ trỏ, nói với tôi:

– Thằng đó là thằng Dư. Nó là thủ lĩnh của bọn kia.

Tôi khịt mũi:

– Tụi mày đánh không lại tụi nó sao ?

Nhạn liếm môi:

– Lúc này tụi nó đông hơn mình thì mình phải rút. Nếu có thêm thằng Thể nữa thì em không ngán.

– Thằng Thể nào ?

– Thằng Thể con ông Hai Đởm ở trước nhà mình. Thằng đó lì số dzách…

Nhạn chưa nói dứt câu thì thằng Dư đã trỏ roi sang, hét lớn:

– Mày bàn mưu tính kế gì đó Nhạn? Có giỏi thì đứng lại đó chờ tụi tao qua chứ đừng chạy như bữa trước nghen!

– Tao cóc thèm chạy!

Nhạn lớn giọng đáp. Nói xong, thình lình nó cầm tay tôi giơ cao lên:

– Tụi mày qua đây, anh tao sẽ cho tụi mày biết tay!

Nghe Nhạn ” quảng cáo” tôi ghê quá. tụi thằng Dư hơi chột dạ. Nhưng sau một hồi dòm dỏ nghiêng ngó đối thủ, thấy cẳng tay cẳng chân tôi chẳng có vẻ gì là con nhà võ, thằng Dư gục gặc đầu:

– Tao chấp cả anh mày! Đợi đấy!

Vừa dứt câu, tụi thằng Dư ùa cả xuống nước. Hai đứa cỡi trâu ra giữa dòng. Hai đứa bơi cặp kè bên cạnh. Dế lúc này đã leo lên bờ. Nó vừa mặc quần vừa hiến kế:

– Mình nấp sau đám khoai mì lấy đất cày chọi tụi nó.

Nhạn khoát tay:

– Mày đánh bò về nhà trước đi! Tao và anh Chương ở lại cầm cự.

– Nhưng lát nữa em chạy ra đây chứ ?

– Ừ. Nhớ kêu thằng Thể.

Trong khi Dế đánh bò băng