
chút nữa tôi đã láu táu nhắc lại chuyện tôi bị chó rượt bữa trước. May mà tôi kềm l.ai được. Tôi chỉ nói:
– Ừ.
Rồi tôi hỏi:
-Nghe nói nhà Thơm có vườn cây lớn lắm phải không?
– Ừ. Hôm nào anh ghé, Thơm dẫn ra vườn chơi!
Nhớ đến trái xoài vàng lườm hôm nọ, tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một cái và nhanh nhẩu đáp:
– Ừ, chiều mai tôi ghé.
– Nhớ nghen?
– Nhớ! Nhưng mà này! – Tôi chợt nảy ra một ý định bèn kêu lên.
Nhỏ Thơm tròn mắt:
– Gì vậy ? Anh đổi ý rồi hả ?
Tôi tặc lưỡi:
– Không phải! Nhưng tôi muốn hỏi Thơm chiều mai tôi đến chơi bằng… ngõ sau được không?!
– Nhà Thơm dâu có ngõ sau! – Nhỏ Thơm nheo mắt đáp – Phía sau hàng rào bịt kín hết!
Tôi khịt mũi:
– Thì chui hàng rào.
– Hàng rào gai không hà! Anh chui qua là rách áo liền!
Tôi hắng giọng:
– Không sao đâu! Tôi sẽ chui cẩn thận!
Nhỏ Thơm tỏ vẻ thắc mắc trước ý muốn kỳ cục của tôi:
– Nhưng tại sao anh không vào ngõ trước? Anh sợ cái gì vậy ?
Tôi nhún vai:
– Tôi có sợ gì đâu! Tại tôi thích thế! Hồi nhỏ, mỗi lần đến nhà bà nội chơi, bao giờ tôi cũng đi… ngõ sau! Bây giờ, nội tôi mất rồi!
Câu sau cùng, tôi nói bằng một giọng bùi ngùi đến mức nhỏ Thơm phải chớp mắt ngẩn ngơ. Nó không biết tôi phịa. Nó cứ tưởng tôi thích chui hàng rào vì tôi nhớ nội tôi thật. vì vậy, nó không gặng hỏi nữa. Mà gật đầu:
– Ừ, mai anh cứ ghé! Thơm sẽ ra sau vườn đợi anh!
Lừa được bà La Sát, tôi vui như mở cờ trong bụng. Và tôi trở nên láu lỉnh. Đợi cho nhỏ Thơm vừa dợm quay đi, tôi liền gọi giật:
– Nè!
Nhỏ Thơm quay lại:
– Gì nữa vậy ?
Tôi mỉm cười tinh quái:
– Nãy giờ Thơm quên một chuyện quan trọng.
-Chuyện gì?
Tôi vuốt tóc:
– Thơm quên hỏi tên tôi.
Nhỏ Thơm cười khúc khích:
– Thơm biết tên anh rồi! Anh tên Chương chứ gì?
Tôi chưng hửng:
– Ủa, sao Thơm biết?
– Dì Sáu nói.
Nói xong nhỏ Thơm chạy vụt ra cổng.
Chắc nó sợ về trễ bị mẹ la. Trong khi đó tôi đứng ngẩn người ra tựa trời trồng. Hóa ra nó đã điều tra về tôi qua dì Sáu, vậy mà tôi cứ đinh ninh nó mù tịt về mình. Còn dì Sáu chẳng hiểu đã nói những gì với nó. Chắc dì đã kể tuốt tuồn tuột lai lịch của tôi cho nhỏ Thơm nghe. Chẳng hiểu dì có cao hứng kể cả chuyện hôm qua tôi bị tụi thằng Dư ném đất suýt mù mắt hay không!
Chương 7
Tối, Nhạn về, tôi khoe ngay:
– Hồi sáng tao gặp bà La Sát.
– Gặp ở đâu ?
– Gặp ở ngoài đường.
– Tình cờ hả ?
– Ừ, tình cờ.
– Nó có nhận ra anh không ?
– Có, vừa nhìn thấy tao, nó hỏi ngay.
Nhạn hồi hộp:
– Nó hỏi sao ?
Tôi tằng hắng:
– Nó hỏi có phải bữa trước anh cùng với thằng Nhạn lẻn vào nhà tôi hái trộm trái cây không?
Nhạn rụt cổ:
– Anh trả lời sao ?
– Tao “ừ”.
Nhạn nhăn mặt:
– Sao anh lại “ừ”! Mình đâu có hái trộm trái cây! Mình đi bắn chim mà!
Tôi nhún vai:
– Thì vậy! Nhưng tao cứ “ừ” đại, xem thử nó làm gì!
Nhạn càng thấp thỏm:
– Nó có làm gì không?
Tôi thản nhiên:
– Có. Nó bước lại gây sự. Nó định vật tao xuống đất…
Tới đây, tôi cố ý ngập ngừng. Mặt thằng Nhạn căng thẳng:
– Rồi sao nữa ?
Tôi cười toe:
– Thì vật nhau chứ sao! Nhưng nó chưa kịp đụng đến người tao thì tao đã ngáng ngã nó rồi. Tao ném nó xuống đất một cái “uỵch”, hệt như mít rụng.
Trước chiến công vĩ đại của tôi, thằng Nhạn bán tín bán nghi. Nó nhìn lom lom hai cánh tay “trói gà không chặt” của tôi, liếm môi hỏi:
– Anh vật ngã nó, có ai thấy không?
Chà, thằng Nhạn khôn lỏi này nó định tìm nhân chứng đây! Nhưng nó là em tôi, làm sao nó khôn hơn tôi được! Tôi lắc đầu, giọng “cha chú”:
– Không! Nếu có người nhìn thấy thì tao đâu có vật nó! Con trai vật ngã con gái đâu có hay hớm gì!
Nhưng lập luận của tôi không thuyết phục được Nhạn. Nó đã từng nếm mùi cay đắng khi đụng độ với bà La Sát, do đó nó không thể nào tin được “hung thần” của nó lại bị tôi đánh ngã dễ dàng. Tuy nhiên, do phận làm em, Nhạn không dám cà khịa tôi. Nó chỉ chép miệng, vẻ hoài nghi:
– Chậc, ngộ quá hén!
– Có gì đâu mà ngộ! – Tôi hừ mũi – Không tin thì chiều nay mày đi với tao!
– Đi đâu ?
– Lên nhà nó!
– Lên nhà bà La Sát?
– Chứ sao!
– Chi vậy ?
– Thì chui vô vườn hái xoài ăn chơi chứ chi!
Nhạn thè lưỡi:
– Bị chó rượt một lần anh chưa sợ hả ?
Tôi vung tay:
– Tao chấp bọn chó! Sao, mày đi không ?
Nhạn giương mắt ếch dòm tôi một hồi như để đánh giá mức độ thành thật của lời mời rồi khẽ chép miệng:
– Đi thì đi!
Thế là chiều hôm sau, tôi và Nhạn lại lò dò đi men theo lũy tre lần lên xóm trên. Tôi không dám rủ Dế đi cùng, vì Dế chơi thân với nhỏ Thơm, tôi không gạt nó được.
Hai đứa tôi đến ngay chỗ lối đi bí mật dẫn vào vườn nhà ông Thiết. Lúc này, tôi mới biết Nhạn chẳng “anh hùng” như tôi tưởng… Nó đứng thập thò một hồi rồi đẩy vai tôi:
– Anh vào trước đi!
Tôi nhìn nó, cười khi dể:
– Mày sợ hả ?
– Ừ.
– Vậy thì để tao!
Vừa nói tôi vừa xăn tay áo hăng hái chui qua hàng rào trước vẻ mặt thán phục của Nhạn. Nhưng tôi vừa đặt chân vào phía trong vườn, Nhạn đã suỵt khẽ:
– Coi chừng, anh Chương!
Tôi ngoái đầu lại:
– Gì vậy ?
Giọng Nhạn căng thẳng:
– Bà La Sát!
– Đâu ?
Nhạn