Old school Easter eggs.
Hạ đỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Hạ đỏ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321940

Bình chọn: 10.00/10/194 lượt.

kéo đi phăng phăng. Tôi một tay cầm dép, một tay bám lấy Nhạn, chạy bán sống bán chết, trái tim nhảy lô tô trong lồng ngực.

Tiếng chó sủa mỗi lúc một gần. Theo lời kể của Nhạn thì đó là con Đụp đang diệu võ giương oai. Khi hai đứa tôi chạy đến lỗ hổng góc vườn thì con Đụp và con Hắc-Ín đã đuổi sát bên lưng. Tôi xanh mặt ngó Nhạn, giọng run run:

– Phen này chắc chết mày ơi !

Nhạn đẩy lưng tôi:

– Anh chui ra trước đi, để em chặn bọn chó cho !

Chỉ đợi có vậy, tôi thở phào và lồm cồm chui qua hàng rào. Nhạn chui sau tôi, vừa rút lui nó vừa dáo dác canh chừng lũ chó phía sau, cái ná cầm lăm lăm trên tay sẵn sàng nhả đạn.

Nhưng con Đụp và con Hắc-Ín đã chậm một bước. Có lẽ chúng hơi khựng lại trước vũ khí trên tay Nhạn nên khi hai đứa tôi thoát ra được mé ruộng bên ngoài thì chúng mới tới sát hàng rào. Con Đụp nghếch mõm lên trời sủa ăng ẳng một cách tức tối. còn con Hắc-Ín thì mắt long sòng sọc, đỏ lừ, đầy đe dọa.

Tôi trách Nhạn:

– Vậy mà khi nãy mày bảo hai con chó nằm ngủ trước hiên! Mình mà chạy chậm một chút là tiêu đời rồi!

Nhạn chưa kịp đáp thì tiếng một đứa con gái eo éo cất lên bên kia hàng rào:

– Tao thấy mày rồi nghe Nhạn! Mày lén vào vườn tao hái trộm, tao méc mẹ mày à !

Giọng con nhỏ chua như giấm. Nhạn vung tay, dẩu môi đáp:

– Cho méc! Tao cóc sợ!

– À, à, này anh hùng quá hén! Để hôm nào đi học lại, tao sẽ cho mày biết tay!

Không biết con nhỏ này là ai mà nó ăn nói hung hăng quá chừng. Nó lại “mày mày tao tao” với Nhạn nghe phát ớn.

Tôi liếc Nhạn:

– Đứa nào vậy mày ?

– Bà La Sát!

– Bà La Sát? Tên gì kỳ vậy ?

– Ừ. Nó là con Thơm, cháu ngoại ông Tư Thiết. Nó dữ như chằn nên tụi em gọi nó vậy.

Tôi lại hỏi:

– Khi nãy nó dọa gì mày vậy ?

– Nó có dọa gì đâu!

– Có. Tao có nghe thấy rõ ràng. Nó bảo lên trường nó sẽ cho mày biết tay.

Nhạn có vẻ không thích thú với câu hỏi của tôi. Nó không trả lời thẳng, mà chỉ ậm ừ. Nhưng Nhạn càng giả điếc, tôi lại càng tò mò:

– Lên trường, nó méc cô giáo hả ?

Nhạn chớp mắt:

– Không.

– Chứ nó làm gì ?

Nhạn ấp úng một hồi rồi lí nhí đáp:

– Nó “uýnh” em!

Tôi trợn tròn mắt:

– Nó đánh mày ? Con gái mà đánh con trai ?

Nhạn bối rối:

– Nó là con gái nhưng nókhỏe lắm. Nó chuyên môn đánh lộn với tụi con trai trong lớp. Mỗi lần vật nhau với nó, bao giờ em cũng bị nó cỡi lên người.

Nói xong, Nhạn đỏ bừng mặt. Để cho nó đỡ xấu hổ, tôi hỏi lảng sang chuyện khác:

– Nó học cùng lớp với mày hả ?

– Dạ nó bằng tuổi anh nhưng học dở ẹc. Nó bị “đúp” hai năm liền.

Tôi liếc vào trong vườn nhưng chẳng thấy gì. Hàng dâm bụt, lũ dây leo trên hàng tre gai và cây lá trong vườn che kín tầm mắt tôi.

Chẳng hiểu bà La Sát còn đứng đó hay đã bỏ vô nhà rồi. Thằng Nhạn dở, chứ gặp tôi, tôi “uýnh” con nhỏ đó chạy dài. Đang nói thầm trong bụng, bất giác tôi nhìn xuống cẳng tay mình. Mới đi “đổi gio” có hai ngày mà dường như cánh tay tôi “vạm vỡ” hẳn lên. Nếu tôi ở làng Hà Xuyên suốt ba tháng, hẳn tôi chẳng khác gì chàng trai lực lưỡng tôi gặp trong mơ dạo nọ. Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cho thằng Nhạn thoát khỏi cảnh bị tụi con gái đè đầu cỡi cổ.

Nhưng đó là chuyện sau này. Còn trước mắt thì tôi và thằng Nhạn chẳng giúp được ai. Cả hai im lặng đi bên nhau, lếch thếch về nhà.

Chương 4

Tôi và Nhạn giấu nhẹm chuyện bà La Sát xua chó rượt vắt giò lên cổ. Nhưng chẳng hiểu sao thằng Dế lại biết. Nó nhìn tôi, cười cười:

– Hôm qua suýt chút nữa anh bị “cẩu xực” rồi hén?

Tôi giật thót:

– Ai bảo mày vậy ?

Dế cười tủm tỉm:

– Tự em biết! Cần gì ai bảo!

Tôi thở dài:

– Tại thằng Nhạn. Nó bảo bọn chó ngủ hết rồi. Nào ngờ chúng “phục kích” ngay trong vườn.

Dế sờ vào tay tôi:

– Ai bảo anh và anh Nhạn không rủ em đi! Có em, bọn chó chẳng dám làm gì!

Tôi bĩu môi:

– Xạo đi mày!

Dế chớp mắt:

– Em nói thật mà!

Tôi hừ mũi:

– Chẳng lẽ con Hắc-Ín lại sợ mày ?

– Con Hắc-Ín không sợ em, nhưng em quen với chị Thơm. Em xin vô bắn chim là chỉ cho liền.

Tôi ngạc nhiên:

– Chị Thơm nào ? Bà La Sát đó hả ?

Dế gật đầu:

– Ừ. Nhưng chị Thơm chỉ là bà La Sát với anh Nhạn và những người khác thôi. Với em thì khác. Chị Thơm thương em lắm.

Nghe thằng Dế khen chị Thơm của nó, tôi rụt cổ:

– Con nhỏ đó dữ quá chừng!

Lần này, Dế không buồn cãi cọ với tôi. Nó chỉ phản đối bằng cách đứng im nhăn nhó. Chắc nó sợ nếu nó bênh vực chị Thơm chằm chặp, lần sau đi đâu tôi và Nhạn sẽ không rủ nó đi cùng.

Chương 5

Thằng Dế tính đúng.

Ba ngày sau, Nhạn rủ tôi đi tắm suối, tôi liền “vận động” cho Dế đi theo.

Thoạt đầu, Nhạn từ chối:

– Nó phải cho bò đi ăn!

Dế đứng bên cạnh, phụng phịu:

– Thì em dẫn bò theo ra suối. Em để nó gặm cỏ trên bờ.

Nhạn cũng hơi xiêu xiêu:

– Dắt nó theo cũng được. Nhưng mày phải coi chừng. Lần trước mày để nó lẻn vào vườn rau ông Tạ dẫm nát một lần rồi.

Dĩ nhiên là Dế đồng ý ngay. Và nó ba chân bốn cẳng chạy ra chuồn bò sau vườn, tháo then cài, dắt bò đi theo tôi và Nhạn.

Con suối làng Hà Xuyên không xa nhà dì Sáu bao nhiêu. Chúng tôi băng qua ba cánh đồng, một rẫy mía và hai nương khoa