
a bao giờ nghe thấy Thẩm công tử ư? Phải biết rằng phu nhân nhà ta là hoa yêu có một cái đuôi xù run rẩy, rất MOE!
“Lần trước gặp sơn tặc là do chúng ta chưa lộ ra thân phận”. Những người còn lại vừa cắn hạt dưa vừa nói. “Lần này vì cờ bị gió thổi quấn vào cột buồm nên nhìn không rõ”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy ngẩng đầu, quả nhiên thấy cờ Truy Ảnh cung bị dính sát vào cột buồm, cơ bản không thấy rõ là môn phái nào.
“Hay là mở ra đi?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị.
Ám vệ nghe vậy lập tức cự tuyệt, đồng loạt tỏ ra rằng chúng ta không bò lên nổi, cột buồm lâu năm thiếu tu sửa, vô cùng nguy hiểm!
Thẩm Thiên Lăng: …
Lúc trước không phải nói là thuyền mới ư, sao bây giờ nghe có vẻ cũ kĩ vậy!
Lúc mọi người đang nói chuyện, một cơn gió thổi tới. Lá cờ đang quấn chặt vào cột buồm bị thổi ra, một lần nữa phấp phới trong gió.
“Í, được rồi kìa”. Thẩm Thiên Lăng là người phát hiện đầu tiên. “Những hải tặc kia thấy được, liệu có rời khỏi hay không?”
Vừa dứt lời, một ám vệ đã xoạch xoạch bò lên, kéo cở Truy Ảnh cung xuống, tốc độ nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt!
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt. “Ngươi kéo nó xuống làm gì?”. Hơn nữa cột buồm không phải lâu năm thiếu tu sửa ư, sao bây giờ ngươi không sợ?
Một ám vệ khác móc trong ngực ra một miếng vải, treo lên cột buồm.
Dưới bầu trời đầy sao, lá cờ màu xanh nhạt phần phật đón gió, mấy chữ màu đen bên trên cực kì bắt mắt – Nhà giàu Giang Nam tiền đầy kho!
Thẩm Thiên Lăng: …
…
…
“Khó có thể nhìn thấy hải tặc ngu xuẩn mà xui xẻo như vậy”. Ám vệ chà xát tay. “Nhất định không thể doạ chạy. May là có lá cờ trộm được ở gánh hát lần trước”
Thẩm Thiên Lăng không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện những người này.
Cục Bông mở to đôi mắt hạt đậu, cũng tò mò nhìn xuống, đồng thời muốn thử được bay!
Kết quả bị Thẩm Thiên Lăng quyết đoán nắm lại. “Đừng mơ!”
Cục Bông đành tiếc nuối kêu chíp, tiếp tục rướn cổ xem náo nhiệt.
“Cung chủ”. Ám vệ bên cạnh Tần Thiếu Vũ nói. “Thấy người dẫn đầu rồi, trên chiếc thuyền ở giữa”
“Bốn năm chục người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xem ra không phải một băng cướp nhỏ, vẫn có chút quy mô”
“Không biết đã hại bao nhiêu ngư dân rồi”. Ám vệ nói. “Chả trách chúng ta đi đến đây mà chẳng thấy thuyền đánh cá nào cả”
“Người trên thuyền phía trước nghe cho rõ!”. Thuyền hải tặc càng ngày càng đến gần, có người cất giọng hô.
Thẩm Thiên Lăng bối rối hỏi ám vệ bên cạnh. “Ta có nghe nhầm không?”
“Không”. Ám vệ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn đội tàu. “Nói cũng nói không rõ, cuộc đời nhất định rất u ám”
“Nói mà nói không rõ thật phiền to”. Một ám vệ khác tức giận. “Nói không rõ ở trong ngõ ta nghe không rõ!”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Toàn bộ mọi người đứng trên boong thuyền ngồi xuống!”. Hải tặc tiếp tục hô lên.
Ám vệ rống trở lại. “Rốt cuộc muốn chúng ta đứng hay ngồi xuống?”. Quả thật sốt ruột.
Thẩm Thiên Lăng cười đau bụng.
Cục Bông tuy không hiểu có gì đáng cười, nhưng vẫn ngẩng đầu sung sướng kêu chíp chíp, thậm chí còn xoè cánh phối hợp với không khí vui vẻ xung quanh, cực kì hiểu chuyện!
“Ngồi xuống, ngồi xuống!”. Hải tặc trả lời. “Ôm lấy đầu!”
Thẩm Thiên Lăng cảm thán, giống như cảnh sát bắt cướp vậy, vừa ngồi xuống vừa ôm đầu!
Ám vệ phối hợp ôm đầu ngồi xuống, cực kì ngay ngắn, vừa nhìn đã biết tham sống sợ chết!
“Còn một người!”. Hải tặc tiếp tục la to.
Tần Thiếu Vũ đứng trên boong thuyền, lạnh lùng nhìn đội tàu.
“Ngồi xuống, vì sao không ngồi xuống?”. Đội tàu đã tới gần, vài nam tử lấy đao đập lên vách thuyền!
“Thiếu gia nhà ta không thể ngồi!”. Ám vệ ôm đầu la to. “Đầu gối hắn trời sinh không cong được!”
Thẩm Thiên Lăng cười ra nước mắt.
Vài cái móc sắt bám vào thuyền, hải tặc đồng loạt nhảy lên, tay cầm đao sáng loáng, nhìn rất khí thế!
Ám vệ kéo Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống, nhìn qua khe lan can để tránh cho bị phát hiện.
Cục Bông cũng tự giác ngậm miệng, vì nó thấy không khí hơi khẩn trương!
“Sao phải trốn?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu hỏi.
“Trốn mới xem trò vui được”. Ám vệ nói. “Nếu không nhất định sẽ bảo chúng ta xuống dưới đó”
Ai muốn xuống chứ! Chúng ta phải ở đây xem náo nhiệt!
“Ngươi là chủ nhân của chiếc thuyền nào ư?”. Nam nhân cầm đầu mang theo đao, vòng hai vòng quanh Tần Thiếu Vũ.
“Đúng vậy!”. Ám vệ tiếp tục trả lời. “Thiếu gia nhà ta không nói được!”
“Câm điếc ư? Thiếu gia nhà ngươi tàn tật thật nghiêm trọng”. Nam nhân chậc lưỡi.
Ám vệ thầm đốt cho hắn một cây nến.
Quả thật chết đến nơi mà không biết vì sao.
“Vào lục soát cho ta!”. Nam nhân nói. “Trói tất cả mọi người ra đây”
“Vâng”. Những người còn lại đồng loạt vào trong, ám vệ đau khổ rơi lệ. “Xin tha mạng, chúng ta quả thật không có tiền!”
“Lừa ai chứ!”. Nam nhân chỉ vào lá cờ. “Tưởng lão tử không biết chữ ư?”
Ám vệ lập tức làm ra vẻ mặt chột dạ, đầy ý tứ “Đúng vậy chúng ta rất có tiền, nhưng bị ngươi phát hiện rồi, sợ quá đi”!
“Tiền Đầy Kho là ngươi ư?”. Nam nhân nhìn Tần Thiếu Vũ. “Hay là cha ngươi?”
Ám vệ phải cố hết sức dùng tay bóp ngực mới không lăn ra cười!
“Bộ dạng không tệ”. Nam nhân nhỉn kĩ Tần Thiếu Vũ, sau đó quay đầu lại nói. “Đại tẩu, có cần bắt hắn về cho