
:
– sao hok đi học luôn đi ? Ở đây làm gì ?
– Tui đi ai chăm sóc cô ?
– Trời, làm như tui là con nít vậy?
– Còn hậu đậu hơn con nít nữa là…….
– Ê ê, muốn ở lại đây thì khép cái mõm lại nha, nơi đây là bệnh viện đó, la um sùm là bị tống cổ ra ngoài luôn bây giờ
– Biết rồi… khổ lắm…. nói mãi…..
Lát sau…
– Ê !
– Gì vậy cô nương ?
– ở đây chắn quá, về sớm đi
– sao được ? Bác sĩ không cho sao về ?
– thì trốn !! Ngu giữ vậy ?
– trời! trốn viện hả?
– ừ
– thôi, chừng nào bác sĩ cho về rồi về, không trốn !!!!!!!!!!!!!
– vậy thì ở đây một mình đi, tui đi về à !!!
Nó lén lén bước ra, hắn cũng phải đi theo, hai đứa cứ rón rén, chạy ra khỏi bệnh viện đón xe về nhá
– Haiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, thoải mái quá, ở trong đó chút nữa chắc ngộp chết mất
– Lên phòng nghĩ đi, cô còn xanh lắm…
– Anh còn xanh hơn tui nữa đó. Trời ơi mới có mấy bữa không gặp mà nhìn anh như cái xác di động vậy………hix… thảm quá…..
– Kệ tui…
Hắn thấy bực bực, hắn ra nông nổi này vì ai? Lại còn mấy bữa không gặp… bữa nào mà hắn không ở bên nó, tại nó không thấy thôi………
—————
Ba hôm sau, nó đi học lại, bạn bè nó hỏi thăm quá chừng. mấy cái lũ kia không thấy đâu nữa, nghe đâu bị một băng nào đó đánh tới nổi nằm viện luôn rồi. Giờ ra chơi
– Né vô, nước sôi bà con làm ơn né vô…
Nó ong óng cái miệng. thiệt hết nói, mỗi lần nó xuống căn tin là ai cũng né nó hết. trông nó cứ như người ngoài hành tinh vậy, hắn ngồi đằng xa cũng phải bật cười.
– Mày làm gì mà ăn như heo vậy? từ từ thôi, mới hết bệnh mà ăn nhiều quá không tốt đâu.
– Kệ nó đi, ăn được cứ ăn, cho nó thành con heo luôn – Thiên Vũ chọt cái mõm vào phá nó !!!!
– Ừ, ăn cho đã, sống nay chết mai, ai biết được, lỡ mai chết rồi sao ăn?
Nó vừa ăn, vừa diễn thuyết… dạy cho Chi với Vũ biết ý nghĩa cuộc sống…. đối với nó : “ăn là sống….nhịn là chết” thà ăn chứ không nhịn….
– Khùng, nói năng gì kì vậy? mày chán sống à ?
Liên Chi liếc nó….. khủa nó vài câu
– Hihi, nói chơi thôi, tao còn muốn sống lâu lâu nữa để chờ chuyện hai người.
– Hai người nào ?
Chi và Vũ đồng loạt cất tiếng hỏi :
– Saxx, đừng làm bộ ngây thơ nữa, tui biết hết rồi…
– Là sao ? – cả hai lại hỏi
– Là chuyện hai người đó, tui thấy hai người hợp lắm, thành một đôi cho rồi.
– Nói điên nà
Bụp………. hai đứa cốc đầu nó
– Oái…đau, nói sai chỗ nào đâu?
– Còn nói nữa hả ?
Thêm hai cái cốc nữa. nhìn nó thấy thương ghê, bị đánh hoài……….hắn đứng xa xa cười không ngớt…. còn nó ở đây bị quánh không ngừng…. tội nghiệp con bé !!!!
– Mệt, không nói với mày nữa, tao lên trước – Chi bỏ chạy một mạch mất dạng
– Anh cũng đi à, ngồi ăn một mình đi há.
– Uhm….mà nhớ nha anh Vũ, con Chi được lắm đó nghe… he he he
Tùng….tùng….tùng……
Nó uể oải bước lên, nhìn qua bàn bên kia thấy trống trơn, hắn lên từ khi nào nhanh vậy không biết….
Trưa về tới nhà, nó nằm phịch xuống cái ghế, mệt mỏi.
– Sao không nấu cơm đi ? Mệt lắm à ?
– Biết rồi…………..khổ lắm……….nói mãi……………
– Ê, hôm nay nấu canh chua đi
– Uhm… phụ một tay à nha.
– Ok, hôm nay tui rửa chén cho……
– Ok
Hắn vô bếp phụ nó. Hai đứa nói cười vui vẻ…………..trong chốc lát tiếng chuông quen thuộc lại réo đại thiếu gia inh ỏi :
“ I guess our love was just a fantasy……I guess our love was never meant to be……..
you said I’m not the one for you………I can’t make all your dreams come true….I have to let you go no matter how….”
– Alo
– Anh hả?
– Ai vậy?
– Em nè, nhớ anh quá hà.
– Là cô à? Tôi không rảnh
– Vẫn lạnh lùng thế, em nhớ anh thiệt mà. Em sắp tới sân bay rồi, anh đón em nhé.
– Cái gì? Sân bay gì, cô về đây à?
– Vâng, em về với anh… anh ra đón em nhé !!!!!
– Tôi không rãnh
– Vậy thì tự em về cũng được, bye anh, lát nữa em tới. chụt…. xxx……….
– Con này điên rồi.
Hắn lầm bầm, lo lắng chuyện gì đó. Thấy hắn kì kì, nó hỏi
– Weee, sao vậy?
– Không có gì, chỉ là… tôi muốn nói cho cô một hung tin, có lẽ……một lát nữa sẽ có một con khùng ghé đây. Cô chuẩn bị tinh thần đi nhá………….
CHAP 15: XUẤT HIỆN…………..
=====================
Hắn lầm bầm, lo lắng chuyện gì đó. Thấy hắn kì kì, nó hỏi
– Weee, seo zậy?
– Hok cóa gì, chỉ là… tôi mún nói cho cô chuẩn bị tinh thần, có lẽ lát nữa sẽ cóa một con khùng ghé đây.
Con khùng………. Một đứa bị kêu là con khùng chắc con này cũng không hề bình thường và đơn giản tí nào ? Hắn bắt đầu rầu rỉ…… còn nó thì vẫn thắc mắc :
– Ai vậy?
– Một đứa con gái…
– Bạn gái anh à?
– không phải
– Cô ấy tên gì vậy ?
– Châu Ngọc Nhi: một con khùng có đẳng cấp bên New York
– Ừ…..mà tui có cần trốn không ?
– Không
– Nhưng lỡ…
– Vậy thì cô chịu thiệt một chút vậy, cứ nói là osin trong nhà là được rồi.
– Uhm…
Hai tiếng sau…
Tính tong… tính tong.
– Để tui ra mở cửa cho, tui là osin trong nhà mà
Nó quay sang nói và giành đi mở cổng…. nhưng vẫn không quên để một nụ cười cho hắn yên lòng…hắn nhìn theo bóng nó chạy ra ngoài mà thấy xót xa…. Bắt nó phải chấp nhận làm osin trong khi nó cương quyết không bất cứ lí do gì nó chịu làm osin cho mình…. Vậy mà giờ nó lại phải nhịn nhục chịu đựng…. xót cho nó quá !!!!
– …..……………
Nó mở cửa ra, trước