
của hắn dán thẳng vào nó không giây phút nào rời khỏi nó…… nắn chặt tay nó… hắn hồi tưởng lại những khoảnh khắc khi hai đứa ở cùng bên nhau…..hắn cười…. không biết hắn đã nhớ những gì mà trên gương mặt hắn xuất hiện những nụ cười….Nhưng…. nụ cười cất lên trong màn nước mắt mỏng manh, những giọt nước mắt vẫn làm ngơ, vẫn vô tình đua nhau chảy xiết trên gương mặt của hắn…. Chợt chuông điện thoại vang lên :
“ I guess our love was just a fantasy……I guess our love was never meant to be……..
you said I’m not the one for you………I can’t make all your dreams come true….I have to let you go no matter how….”
– Alo – hắn đáp, không hề có một chút sinh khí
– Thiên Thiên sao rồi hả Nam ?
Sau vụ việc chấn động đó thì Minh cũng đã nghe tin tức về Thiên và vô cùng lo lắng nên điện thoại về để hỏi thăm tình hình của cô tiểu thư bé bỏng này……Nghe câu hỏi của Minh….. hắn đau khổ, cắn chặt môi mà trả lời :
– …vẫn vậy…
Thấy hắn trong tình trạng thế này…. Là bạn thân của hắn nên Minh cũng thấy buồn và khổ lắm…. Hiện tại không thể làm được điều gì giúp cho hắn nên duy nhất Minh có thể làm chỉ là……..chia sẽ ……..và ………an ủi hắn :
– … con bé sẽ tỉnh dậy mà…. Mày đừng lo lắng nữa….. mày cứ như vậy hoài, nếu con bé biết được chắc nó cũng sẽ đau khổ như mày đấy….. phải kiên cường, vui vẻ lên để chờ đợi giây phút nó tỉnh dậy chứ !!! Ráng lên đi…….
– Nhất định…nhất định sẽ tỉnh……Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại…..
Hắn tràn trề hi vọng, hiện giờ hắn chỉ còn biết đặt cược với số mạng mà thôi ! Nếu thật sự đó là sự an bài cho nó thì hắn sẽ không bao giờ oán trách số phận…. nhưng nếu chỉ còn một tia hy vọng…hắn nhất định không bao giờ bỏ cuộc…
– Cái lũ đó mày tính xử sao?
– Đánh………..Đánh tụi nó cho tao…….. Đánh chết hết cho tao…….Đánh……Đánh….. !!!!!!!!!!!!!!
Hắn trút hết bao nhiêu căm hận vào tai thằng bạn.
– Ok, tao sẽ xử tụi nó, khi nào Thiên tỉnh nhớ điện nha. Bye mày !!!! Ráng bình tĩnh và đừng khụy xuống nhé !!! Thiên cần mày đó !!!!!
-………bíp bíp…………
Hắn lặng lẽ, ngồi nắm tay nó.
– Làm ơn tỉnh lại đi heo, làm ơn đi mà, đừng ngủ nữa…đừng như thế, tỉnh lại để mà rượt tui nữa chứ, mình sẽ chạy đua tới trường, đi chơi, nấu ăn…. Đừng nằm như vậy nữa mà, làm ơn……làm ơn đi mà…..làm ơn đi….tỉnh lại đi heo… hắn ngồi mà lảm nhảm một mình với cái xác bất động chỉ còn thoi thóp thở. Nước mắt vẫn cứ tiếp tục rơi theo những lời nói…….
———————
Một tuần rồi……đã một tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh, nỗi lo sợ ngày càng lớn dần trong tâm trí hắn. hắn ngồi lảm nhảm kể chuyện gì đâu, rồi năn nỉ nó tỉnh lại, nhưng nó cứng đầu quá, cứ nằm im, không nhúc nhích.
Đền ngày thứ 9 ………. tay nó bắt đầu những cử động đầu tiên :
– Thiên, em tỉnh phải không ? Em tỉnh rồi….Đúng thật là em đã tỉnh rồi….. Nam, nó tỉnh rồi nà…Nam….
Thiên Vũ hét toáng lên khi Hắn đang ngủ gục bên giường của nó.
– Heo, heo, tỉnh rồi… bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi
Hắn vội vã chạy tìm bác sĩ rồi dọt lẹ vào phòng ….. Heo, cuối cùng cũng đã tỉnh rùi… hắn mừng rỡ khôn xiết…. không gì có thể diễn tả nỗi vui mừng của hắn ngay lúc này …
Nó từ từ mở mắt ra, nheo nheo rùi xoa xoa cái đầu.
– Mày tỉnh rùi. Hihi, mày tỉnh thiệt rùi, làm tao lo quá
Liên Chi cười nhưng rơi cả nước mắt…. cười vì vui mừng…khóc vì hạnh phúc……………
– Nhóc làm anh lo quá trời, thiệt tình, hơn cả tuần lễ…
– Anh…Vũ ? Anh về khi nào vậy ? mà…..mà em nằm như vậy đã bao lâu rồi ????
– Chín…. Em nằm như thế đến nay đã chín ngày rồi đó………. nhóc ngủ chín bữa là chín đêm thằng Nam nó thức trắng đó.
– Nam…nào ?
Nó hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên :
– Bạn em có đứa nào tên Nam đâu?
-………………… Em ….em làm sao thế ……?
Câu hỏi của nó làm hắn chết lặng, nó không biết thằng Nam, nó không nhớ hắn, nó mất trí nhớ rồi, nó quên tất cả về hắn, nó thật sự đã lãng quên hắn rồi…. Giờ đây hắn chỉ là một con số không đối với nó. Hắn thấy nghẹn nghẹn, tim hắn dường như không còn co bóp gì nữa.
– Em sao vậy Thiên ? Thằng Nam cho em ở chung nhà đó, thằng nhóc đánh lộn vì em mà còn hay cãi nhau với em đó, em nhớ không, nó nè…. Nó đây nè………..!
Thiên Vũ nói với vẻ mặt lo lắng, vừa đẩy hắn lên cho nó nhìn rõ mặt hắn….Nhưng….
Hắn nhìn nó, ánh mắt khẩn thiết như van xin nó làm ơn đừng quên, đừng quên hắn, hãy nhớ hắn dù ở khía cạnh xấu xa cũng được, dù những kỉ niệm về hắn trong nó là một con người lạnh lùng, khó gần, vô duyên, xấu xa hay gì cũng được, miễn là nó nhớ được rồi
– Mình……có quen bạn không ?
Nó ngơ ngác hỏi hắn, câu hỏi này như xé trái tim hắn ra thành ngàn mảnh. Mắt hắn rưng rưng, cổ họng nghẹn lại không nói được câu nào.
Bác sĩ vào tới xem xét nó
– Bác sĩ…bác sĩ, em tôi nó bị sao vậy nè ? Nó bị gì vậy ?
– Theo tôi đoán chắc là lâm vào trường hợp hai…
– Nhưng nó nhớ tôi mà…
– Có lẽ bệnh nhân chỉ quên những việc gần nhất thôi, từ từ gây dựng lại kí ức cho cô ấy…. có lẽ vẫn còn cơ hội để hồi phục lại phần ký ức đã bị quên lãng…
Con Chi vội vàng chạy lại bên cạnh nó
– Thiên, mày nhớ tao không ? Mày nhớ tao không vậy Thiên ?
– Con này giỡn hoài…mày bị khùng hả ? Tự nhiên hỏi điên giữ vậy ? mày là bạn thân của tao không l