
phải ngày qua ngày chạm mặt vớisếp. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn bị những lời lẽ của em trai thuyếtphục. Tôi biết ngoại ngữ, có thể nói là thành thạo, vi tính văn phòngcũng nắm trong lòng bàn tay, có một chút ngoại hình, lại cẩn thận, chuđáo. Nếu bảo tôi vùi đầu vào những con số thì có vẻ tôi hứng thú vớicông việc thư kí hơn.
Công ty S là một công ty chuyên về thiết kế nội thất, thật ra nói lớnkhông lớn, nói nhỏ không nhỏ, được thành lập cũng khá lâu, có được mộtít tiếng tăm. Tuy nhiên một năm trở lại đây thì bỗng nhiên được đánhgiá rất cao, nghe nói là nhờ vào vị Giám đốc mới về. Anh ta thay đổitoàn bộ tư duy của bộ phận thiết kế. Họ nắm bắt thị hiếu, sở thích củakhách hàng rất nhanh, không chỉ khiến khách hàng hài lòng, mà còn phảithật sự yêu thích các ý tưởng. Họ đặc biệt xem trọng sự đơn giản, mộcmạc trong thiết kế, đem lại sự thanh lịch, trang nhã. Những sản phẩm xa hoa, lộng lẫy, khiến người khác choáng ngợp lại không phải là hướng đi của họ. Vị Giám đốc này xem trọng khả năng sáng tạo, lại có cái nhìnnghiêm túc về nghệ thuật, thật sự phải nói là am hiểu. Do đó, dù khôngphải là người thiết kế, nhưng lại là người có khả năng đánh giá tốtnhất công việc của các kiến trúc sư. Đối với khách hàng của mình, anhta cũng có những tiêu chí nhất định. Nếu ban đầu cả hai không có tiếngnói chung thì sẽ không kí hợp đồng. Tất nhiên dân kinh doanh cần có lợi nhuận, nhưng nếu vì lợi nhuận mà đánh mất sáng tạo của mình thì khôngcòn phải là làm nghệ thuật nữa. Tôi đặc biệt yêu thích ý nghĩ đó. Những điều này tôi đều được nghe nói từ em trai. Có vẻ nó rất sùng bái vịGiám đốc này. ‘‘Chị gặp được anh ấy rồi sẽ thấy em không nói thêm đâu.Quả thật là một nhân tài đó’’ – Khải vừa nói vừa hoa chân múa tay.
Tôi đang ngồi nghĩ bâng quơ thì có một người thông báo với tôi vàophòng chuẩn bị phỏng vấn. Hôm nay cùng phỏng vấn chung với tôi còn cóba cô gái khác. Tất cả đều trẻ đẹp, sành điệu. Ở họ toát lên sự tự tinmà tôi không hề có. Phải nói là nhìn ngoại hình thì tôi bị đánh gụchoàn toàn. Tôi là người phỏng vấn cuối cùng. Các cô gái kia sau khiphỏng vấn xong đều có thần tình bất mãn. Tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tinh thần.
Ngồi đợi tôi trong phòng chỉ có một người. Ở con người này toát ra mộtkhí chất bức người. Ngũ quan cân đối, thân hình cao lớn. Khuôn mặt nàynếu cười lên thì chắc chắn sẽ rất đẹp, có khi sẽ khiến người đối diệncảm thấy mơ hồ. Thế nhưng từ lúc tôi bước vào, anh ta vẫn một nét mặtlãnh đạm, không nóng không lạnh nhìn tôi. Tôi gật đầu chào anh ta rồingồi xuống ghế.
– Để không làm mất thời gian của nhau, tôi xin nói thẳng. Các cô phỏngvấn trước cô đều cố gắng thể hiện mình thông thạo ngoại ngữ, biết sắpxếp công việc, vân vân và vân vân… – Anh ta dừng lại một chút, quan sát tôi – Nhưng những thứ đó nếu các cô không biết thì sao đủ tự tin điphỏng vấn. Cho nên cô không cần phải giới thiệu những cái đó. Thay vàođó, tôi sẽ hỏi cô một câu. Nếu trả lời được, xem như cô chính thức nhận việc.
Tôi cảm thấy con người này quả nhiên thật thú vị, khiến tôi bắt đầu tòmò. Không biết anh ta tài giỏi đến cỡ nào mà khi nói chuyện, giọng nóivẫn không giấu được vẻ kiêu ngạo. Nếu không làm việc cho anh ta, thì có thể làm bạn không nhỉ?
– Vâng, tôi cũng không nghĩ mình sẽ giới thiệu về bằng cấp của mình. Anh cứ đặt câu hỏi!
– Cô nhìn bức tranh trên tường. Nói xem nó có ý nghĩa gì?
Tôi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ. Trong một thoáng tôi bị bất ngờ đến đứng hình. Anh ta nhìn tôi, thoáng nhếch mép, sau đó ngay lập tức trở lại vẻ mặt ban đầu. Hình như anh ta nghĩ tôi không ngờ anh ta sẽ hỏimột câu như vậy. Nhưng anh ta sai rồi. Điều tôi không ngờ chính là bức tranh kia.
– Anh có thể đổi bức tranh khác không? Không thì một câu hỏi khác cũng được!
– Tại sao? – Anh ta hỏi lại tôi
– Không có gì, vì với bức tranh đó, tôi e là anh không hiểu nó bằng tôi đâu! – Tôi không kiêng dè nhìn thẳng anh ta
– Cô dường như rất tự tin. Sao cô nghĩ như vậy? – Anh ta hình như bị chạm vào sợi dây tự ái, giọng nói có vẻ trầm hơn
– Đơn giản là vì tôi vẽ bức tranh đó mà! – Tôi nhún vai
– Cô vẽ? – Lần này anh ta không che giấu cảm xúc của mình nữa. Toàn bộ sự ngạc nhiên đều thể hiện ra
– Nếu anh không tin, cứ nhìn vào góc phải phía dưới, có một chữ kí nhỏ. Tôi sẽ kí lại cho anh so sánh. – Tôi nở nụ cười như có như không
– Vậy…còn bức này? – Anh ta chỉ chỉ sau lưng tôi
– Cũng là của tôi! – Tôi nhẹ nhàng trả lời sau khi quay đầu lại nhìn
– Cô…chính thức được nhận việc! – Anh ta lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, nói ra một câu chắc nịch – Đầu tuần sau quay lại, chúng ta kí hợp đồng.
Tôi cảm ơn, cúi chào anh ta ra về. Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi quay lại nói với anh ta
– Cảm ơn anh đã thích những bức tranh của tôi! Nhưng anh đừng treotrong phòng làm việc, chúng thật sự rất u buồn, sẽ ảnh hưởng đến tâmtrạng của anh đấy!
Chương 7
Tôi đi ăn mừng với em trai, về đến nhà cũng đã tối khuya. Vừa dắt xe vàosân thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiện lên dãy số quen thuộc. Phải nói cái việc xoá số khỏi danh bạ rất ấu trĩ, vì có những thứ gần như