
i mắt rồi vỗ má.
– Ha ha là mơ đi ngủ thôi!
Chương 51 Những vết sẹo đáng sợ
Tiểu Yên làm sao tin nổi mắt mình nữa, cái tên lúc trước ác độc bức cô lên giường với hắn, còn hiện tại lại khóc sao. Nhân Kiệt dùng tay lau đi giọt nước mắt ngu ngốc rồi lạnh lùng lôi đồ ăn ra.
– Có món gà hầm, cháo trứng, sữa..
– Thôi đi! Anh lại cho xuân dược vào chứ gì!
Nhân Kiệt nghe xong khỏi nói câu gì, rồi anh ra vẻ áy náy, anh giải thích:
– Tôi…đó là tại…tôi sai rồi! Ai ngờ em liều mạng như vậy.
Tiểu Yên bực tức định ngồi dậy cãi lại thì cơn nhói ở bụng làm cô lại nhíu mày nằm xuống. Nhân Kiệt đỡ cô ngồi dậy rồi để gối mềm dựa lưng. Khi anh ân cần đưa bát cháo đút cho cô thì Tiểu Yên hất bát cháo đi, đổ hết lên người Nhân Kiệt. Anh vì cái bát cháo nóng bỏng rát mà đứng dậy, anh cau có.
– Cô quá đáng!
– Ừ! Cái giá mà tôi trả lại cho anh thôi.
Rồi dường như thấy cánh tay bị bó bột, mà lúc nãy cô còn hất bát cháo, anh ta vừa đau vừa ôm tay nhăn mặt lại, Tiểu Yên khá áy náy. Nhân Kiệt cởi chiếc áo bị bẩn vì cháo ra, để lộ cơ bụng săn chắc, và vết đỏ bỏng do bát cháo đổ vào người. Nhân Kiệt vốn sợ bẩn nên anh làm sao có thể chịu đựng mặc cái áo này thêm 1 giây. Bọn vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ chạy vào rối tít hỏi.
– Thiếu gia có chuyện gì ạ!
– Anh mau mang cái áo khác đến đây cho tôi! Vứt nó đi!
Nhân Kiệt nhón tay cầm cái áo coi như mớ rẻ rách đưa cho bọn vệ sĩ. Lúc quay lưng để lộ những vết sẹo lớn nhỏ ở bả vai, lưng… Tiểu Yên nhìn thấy thì toan hỏi:
– Anh sao bị như vậy!
Nhân Kiệt phát hiện ra cô nhìn thấy vết sẹo của mình vội quay người che đi, anh lúng túng nói.
– Đừng hỏi!
Những vết sẹo đáng sợ giống như từng bị tra tấn, cũng giống như bị ngược đãi, có những cái sẹo đã in sâu đến mức rợn người, có thể là đã tưng có từ rất lâu, đã nhìn thấy rồi mà anh ta còn bảo cô đừng nhìn, biểu lộ của sự che đậy như muốn mọi người không được biết đến nó. Tiểu Yên tự dưng cảm thấy thương cảm kẻ đã từng ám hại cô, vốn dĩ Tiểu Yên dễ xúc động, nên cũng dễ hiểu tại sao cô quan tâm….
Chương 52 Cảm thấy thương cảm
Nhân Kiệt vẫn giữ khoảng cách như thể anh sợ Tiểu Yên sẽ túm lấy người anh sờ lên vết sẹo, mà đúng là anh đã đoán rất chuẩn. Càng che giấu càng làm cô tò mò.
– Nhân Kiệt! Anh nói đi rốt cuộc là sao?
– Em đừng quan tâm!
Giờ cô đang có thiện cảm mà hắn nói vậy chẳng phải khiến cô càng bực lên hay sao, rồi mật ong dụ dỗ chết con ruồi, anh chàng cũng phải dính bẫy bởi điều kiện của cô:
– Tôi sẽ xí xoá chuyện anh gây ra cho nên anh thành thật kể đi! Tôi muốn nghe.
Hắn thật sự khiến cô không thể thôi muốn biết sự thật về mấy cái vết sẹo cô đã nhìn thấy, nhỡ đâu lại liên quan đến hành vi bắt cóc người của hắn, thì coi như cô đang do thám đi, vẫn còn muốn làm gián điệp… Nhân Kiệt được cô xí xoá vụ đó chẳng phải là điều hắn đang mong sao, với lại người đó hỏi hắn thì hắn cũng muốn cho người đó biết, khi nhận ra rằng đã yêu cô, anh có vẻ như thay đổi được nhiều thứ, không còn muốn hành hạ, mà quyết tâm giữ cô bên mình bằng con đường chính đạo. Nhân Kiệt ngồi vào ghế, rồi cười cười kể.
– Đó là hậu quả của cuộc hôn nhân không hạnh phúc, ngày nào tôi cũng thấy cảnh ba đánh mẹ, ông ta chửi rủa mẹ tôi, tôi lao vào bảo vệ bà ấy, rồi cũng hứng trận đòn cùng bà. Bà đã tự giải thoát mình bằng cách tự vẫn, còn tôi cũng không còn chịu những đòn roi kể từ đó, đổi lại rất cô độc. Tôi từng rất hận bà ấy sao không mang tôi theo! Những vết sẹo cứ in sâu như vậy.
Rồi cậu lôi ví ra, đưa cho cô xem một bức ảnh, Tiểu Yên cầm bức ảnh xem thì đáy mắt không khỏi bât ngờ, tay cô run run, Nhân Kiệt để ý thấy nét mặt kì lạ của cô rồi hỏi:
– Sao vậy!
Tiểu Yên nhìn Nhân Kiệt, cô đã nhận ra tại sao bản thân lúc trước thấy bức ảnh của ba lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thì ra….anh thừa hưởng đôi mắt dụ hoặc của mẹ mình, cũng là người cô đã nhìn thấy trong tấm ảnh của ba,.. thảo nào chỉ là lần đầu nhìn thấy cô đã cảm thấy rất quen thuộc..
Chương 53 Người phụ nữ hé lộ sự thật
Anh định cho cô nhìn thấy người mẹ của mình nhưng lại làm cô có biểu hiện thất Thường, cô đã nhìn thấy mẹ anh, chính xác là nhìn thấy trong phòng của ba mình. Tại sao ba cô lại có quan hệ với mẹ anh?
Nhân Kiệt có chút buồn buồn trong đáy mắt, sau đó nhếch mép cười, anh bắt đầu nói ra một sư thật kinh thiên động địa:
– Mẹ tôi là một người phụ nữ rất xinh đẹp trước khi lấy ba tôi, sau khi tôi lớn hơn một hút, hiểu biết sự việc xung quanh mình, nhìn thấy những trận đòn như mưa của ông ấy với vợ, với mẹ tôi, khiến cho đứa nhóc không đủ sức mạnh bảo vệ mẹ nó chỉ có thể dũng cảm che cho mẹ rối quát:
– Tại sao ba cứ đánh mẹ…hu hu!
– Mày tránh ra!
Lưu Thái Bình xô thằng con ra rồi lại vung tay đánh vợ, Nhân Kiệt chạy lại ôm mẹ, che cho người mẹ bất hạnh của anh, khóc mếu máo:
– Con xin ba! Hu hu con xin ba.
Lưu Thái Bình dừng tay, đáy mắt thoáng bớt giận rồi bỏ đi, cậu nhóc ôm mẹ, Thiên Lan vuốt lưng đứa con an ủi, đôi tay gầy xanh xao, nước mắt rơi lã chã:
– Không sao đâu! Nín đi con.
Rồi đến cái hôm định mệnh ấy