
iếm sao, còn cậu nhóc này dù nhìn đi nhìn lại cách mấy thì nó cũng thấy rất quen.
– chị gái còn nhìn nữa là lủng mặt tôi mất! – cậu nhóc nhún vai.
– đây là… – nó ngại ngùng quay mặt về phía Nam.
– là Mạnh! em trai anh! quên mau vậy? – Nam thản nhiên so vai.
– …. – nó nhíu mày cố lục lại bộ nhớ, Mạnh… Mạnh.. cái tên này…
~~ Flash back.
– chị hứa là lớn lên sẽ lấy anh hai em làm chồng nhé! em không chấp nhận cho nhỏ nào ngoài chị làm chị dâu của em đâu! – một cậu nhóc tầm 4 tuổi có đôi mắt đen láy giơ ngón tay út bé xíu mũm mỉm về phía cô bé đang ngồi trên chiếc xích đu đối diện.
– .. ưm… nhưng mà Nam đáng ghét lắm! toàn chọc ghẹo chị thôi! – nó khi đó còn là một cô bé 6 tuổi.
– em sẽ bảo vệ chị mà! nếu anh hai mà chọc phá chị thì cứ mách em! em sẽ đá cho anh hai một phát như này này! – cậu nhóc con đá mạnh về phía trước rồi mất đà suýt té nhào.
– ha ha ha ha ha.. còn bảo là sẽ bảo vệ chị cơ đấy! – nó cười tươi như hoa, nụ cười của cô nhóc 6 tuổi rạng rỡ làm cho người ta quên hết mệt nhọc.
– chết nè! – cậu nhóc con ra sức đẩy chiếc xích đu về trước, khuôn mặt điểm lên nụ cười rạng rỡ.
– ha ha ha thích quá.. đẩy nữa đi.. – nó thích thú ngồi trên chiếc xích đu màu trắng đang đu lên nhịp nhàng theo nhịp đẩy của cậu nhóc con.
~~ End flash back.
– nè nè bà chị! còn nhớ tui không vậy? – cậu nhóc quơ quạng đôi tay trước cái mặt đang thừ ra của nó.
– a.. Mạnh! chị nhớ ra rồi! đồ con thỏ! – nó reo lên chỏ tay thẳng vào mặt cậu nhóc, ánh mắt thoáng rạng rỡ rồi dịu lại, “cậu nhóc” ngày nào còn lon chơi chốn tìm cùng nó và Nam mà nay đã trở thành một chàng trai cao lớn với nụ cười có tính sát thương cao, đôi mắt đen hệt như Nam, gọi cậu nhóc là em xưng chị nhưng “cậu nhóc” thực ra lại cao hơn nó đến cả một cái đầu, hơn 1m7 chứ chẳng đùa, nó lạ lẫm tìm kiếm chút dư vị trẻ con của cậu nhóc cuồng cà rốt năm nào.
– bingo!!! – Mạnh búng tay rồi đẩy nhẹ ngón tay đang chỏ thẳng vào mặt mình của nó sang một bên.
– ruốt cục là …. – nó toan hỏi Mạnh đủ thứ chuyện mà đó giờ nó thắc mắc thì bị Nam bịt cả miệng vào lôi về phía mình như con nít giành quà, Nam giơ tay doạ đánh Mạnh rồi ra hiệu cho cậu ra khỏi phòng, nó cứ ấm a ấm ớ nhìn Mạnh trong khi cậu chàng giơ hai tay tỏ ý đầu hàng bước lùi về phía cửa.
– à.. về anh hai thì chị cứ ngồi đó đi! ảnh bị mắc chứng sợ ở một mình nên không dám tắm nếu không có ai ngồi canh cho đâu!-Mạnh đã ra khỏi phòng nhưng tự nhiên lại thò đầu vào nói với lại.
– biến! – Nam nghiến răng.
– tsk! ok! – Mạnh tặc lưỡi đút tay vào túi bỏ đi.
– bị chứng sợ ở một mình sao?bị từ hồi nào hả?lí do là gì? bệnh này không dễ chữa đâu! – nó cạy tay Nam ra hỏi dồn vì “bệnh con nhà nghề”
– thì là vậy đó! – Nam đút tay vào túi lảng tránh.
– sh…. Lại còn giấu nữa!! vào tắm đi! tui canh cho!-nó tỏ vẻ khó chịu gượng gạo, thực ra là nó mềm lòng rồi, nó biết căn bệnh này đáng sợ thế nào! là kiểu bệnh không thể chữa trị bằng thuốc, khi không có ai bên cạnh thì người mắc bệnh sẽ sợ hãi đến nhường nào nó đều biết! cái cảm giác vào nhà tắm mà không có ai canh bên ngoài đáng sợ đến nhường nào nó cũng biết! nó đã từng mắc chứng bệnh này, nó lặng lẽ nhìn những tấm gương xung quanh, có lẽ là những tấm gương này sẽ phản chiếc hình ảnh của Nam để rồi Nam sẽ không cảm thấy rằng mình đang ở một mình, chắc Nam đã phải khó khăn lắm mới quen được, ba mẹ nó cũng đã từng lắp rất nhiều kính trong phòng nó để nó nghĩ rằng à… thì ra vẫn có nhiều người bên cạnh mình như vậy để nó bớt sợ hãi nhưng nó cũng chẳng thể nào quên được căn bệnh đầy ám ảnh này cho đến khi ba mẹ nó nhận anh nó về nuôi, có anh nó bên cạnh đã giúp nó rất nhiều trong việc điều trị, nó xót sa nhìn qua Nam, nó biết cậu đã phải cô đơn đến nhường nào trong căn phòng rộng lớn này.
– thật đó nha! không được bỏ đi giữa chừng đâu đó!-Nam cẩn trọng.
– ừ! – nó gật đầu cương quyết.
Nam bước vào phòng tắm, nó ngồi ngoài lặng lẽ đau lòng, thì ra Nam mạnh mẽ trên lớp lại có khía cạnh sợ hãi trước sự cô đơn như vậy, nó đã chẳng hiểu gì về Nam cả, mắt hơi cay…
– còn ngoài đó không?- tiếng Nam gọi vọng ra khẩn thiết.
– cònnn… – nó đáp, thanh âm cố kéo dài để Nam thêm yên tâm.
– hát đi! – Nam gọi vọng ra cùng tiếng nước chảy róc rách của vòi sen.
– sh… bài gìiii? – nó nhăn nhăn nhó nhưng vẫn phải đáp ứng, nó cũng từng bắt anh nó phải hát cho nó nghe mỗi khi nó đứng một mình trong phòng tắm.
– bài gì cũng được…
– hưm.. hưm.. Ngân nga lên lời hát diệu êm… từng ngón tay này.. chạm tới một người ở bên kia giấc mơ xưa mà như mới hôm qua.. nơi miền kí.. ức……- nó hắng giọng rồi cất tiếng hát trong trẻo, bên trong phòng tắm tiếng vòi sen đã tắt không còn tiếng tiếng chảy róc rách, Nam muốn nghe thật rõ giọng nó.
“Bốp bốp bốp…”- tiếng vỗ tay làm nó giật mình ngó ra phía cửa phòng.
Mạnh đang đứng đó ngạo nghễ vỗ tay, lưng dựa vào tường.
– ê nhóc! – nó sấn tới rướn lên nhéo má cậu rất tự nhiên.
– a… – Mạnh nắm chặt cổ tay nó, khuôn mặt mới ban nãy còn ngạo nghễ mà giờ đã chuyển đỏ.
– hết dễ thương rồi! – nó bỏ tay xuống bĩu môi.
– dễ.. dễ thương gì chứ!- Mạnh lắp bắ