
t. – nó tỉnh người bỏ tay anh nó ra chạy lại đỡ giỏ trái cây.
Nó thở hắt ra đem giỏ trái cây lại bồn nước và bắt đầu công việc rửa ráy như một cái máy, miệng vẫn không quên lầm bầm, à… thì ra là ba mẹ đã coi Yến là con cái trong nhà luôn rồi nên mới giao luôn cả chìa khoá như vậy! chắc ba mẹ cũng biết luôn cái vụ anh nó hẹn hò với Yến rồi! chỉ có nó là vẫn lơ ngơ chưa biết gì thôi, nó bặm môi dậm chân, nó như sực nhớ ra điều gì đó, nó lén lút nấp sau cửa bếp dòm lên phòng khách xem anh nó và Yến đang làm gì, nó thấy anh nó cứ nhếch miệng cười nói gì đó với Yến làm nó lại sôi máu nóng.
– anh hai !!!!!!! có ăn trái cây không để em mang lên!!!!-nó hét ầm lên với mục đích phá đám.
– ừ!!!! bé mang trái cây lên chị gọt cho!!- Giọng Yến ngọt lịm.
– oẹ… – nó bụm miệng khinh khỉnh, mới hôm nọ chị ta còn nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn mà bây giờ đã đối đáp với cái giọng ngọt ngào đó rồi, nó khinh!
Nó hậm hực lấy táo và cam bỏ vào dĩa đem lên phòng khách.
– trái cây đến!- nó cố tỏ ra bình thường.
– a.. không có dao sao gọt táo em. – Yến mở to mắt chớp nhẹ.
– à em quên! để em vào lấy!- nó cười cười.
Ban nãy còn cười vậy thôi chứ vừa quay lưng lại là máu nóng nó lại trào lên nghẹn ứ cổ họng, nó tức điên lên mất, nó bây giờ chả khác nào ô sin cả, nó nhăn nhúm cả mặt nhưng cố gắng hít thật sâu để quên tức, nó vào bếp quờ quạng lấy ngay con dao to tổ trảng, nó định sẽ băm vằm Yến ra luôn nhưng mau chóng hạ hoả, nó cũng không phải con điên mà làm chuyện đó.
– ui da! – nó giật mình rụt tay lại vì lỡ cứa vào lưỡi dao, nó nhanh chóng bụm chặt ngón tay lại rồi với lên hộp sơ cứu để lấy băng keo cá nhân băng nhanh lại.
– lâu la quá! – vừa nghe thấy tiếng anh nó thì nó lập tức giấu ngón tay kia đi, anh nó không hề phát hiện ra mà lấy dao rồi bỏ lên phòng khách.
– hưm… – nó thở dài thượt rồi lẽo đẽo theo anh nó lên phòng khách, nó cần gì phải giấu chứ, dù gì thì anh nó cũng chả quan tâm, anh nó ghét nó rồi mà, nhìn theo anh, ánh mắt nó buồn buồn, nếu là trước đây thì nó nhất định nhõng nhẽo để rồi anh nó phải dỗ dành mãi, nhưng bây giờ thì khác rồi, khác hoàn toàn, có lẽ nó nên quen dần với việc không có anh che chở, bảo vệ.
– a….. – Yến gọt táo rồi đưa lên miệng anh nó có ý đút táo, anh nó cắn lấy miếng táo rất tự nhiên làm Yến cứ cười thích thú mãi.
Nó mím môi cầm lấy miếng táo để lên miệng cắn cái phập cho đỡ tức, anh nó còn không thèm lướt qua nó lấy một lần, chứng kiến cảnh tình tứ trước mặt làm máu nóng nó sôi sùng sục, nó nghiến chặt hàm rồi hít thật sâu.
– anh hai với chị Yến đang hẹn hò hả?- nó cố bình thản mặc dù lời tự miệng nó vừa phát ra là do tức nước vỡ bờ.
– … – cả hai đều im lặng nhìn về phía nó, ánh mắt hai người hệt như nhau, cứ như nó vừa nói ra điều gì kì lạ lắm vậy.
– a.. không có gì!! he he em đùa đó mà- nó lắc tay cười xoà.
– đúng!- anh nó chợt quàng vai Yến ép sát về phía mình.
-… – nó mở to mắt, nó có nghe nhầm không? hay cả mắt nó cũng có vấn đề rồi? anh nó đang quàng vai Yến thân mật hệt như một cặp tình nhân, chẳng lẽ mọi suy đoán của nó về việc anh nó không hề thích Yến là sai, nó cảm thấy hụt hẫng nặng nề, nó không tin, à mà nó không muốn tin điều đang diễn ra mồn một trước mắt.
– vậy.. vậy mà em không biết đấy.. – nó nở nụ cười tươi nhưng có phần gượng gạo.
” I am run run run to you… and I keep you safe forever..” – tiếng chuông điện thoại nó reo lên làm nó thầm cảm ơn người gọi vì vừa cứu nó khỏi vòng vây.
– a lô.. – nó mau chóng áp điện thoại lên tai rồi ra hiệu lên phòng trước.
-“qua nhà Nam tí được không?”- giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, nó mau chóng nhìn nhanh qua màn hình điện thoại để chắc chắn không lầm người vì ban nãy nó bắt máy vội quá nên đã kịp coi xem ai gọi đâu.
– “mà nhà Nam ở chỗ nào cơ?” – nó nhướn mày, tất nhiên là nó phải đồng ý ngay vì không được từ chối bất cứ ai trong ngày sinh nhật người đó, như vậy sẽ không may mắn.
– “đồng ý rồi nhé! để Nam qua rước!” – Nam vui vẻ, miệng cong lên một nụ cười hoàn hảo.
– Linh ơi em có ăn trái cây nữa không để chị mang lên cho!- Yến gọi với lên phòng nó.
– dạ khônggg… – nó cúp máy rồi chạy xuống phụ Yến dọn dẹp, dù gì Yến cũng đáng tuổi chị nó.
– tay em làm sao vậy?- Yến hất mặt về phía ngón tay đang dán băng cá nhân của nó, ngón tay nó bị cắt sâu đến nỗi máu rỉ ra làm ướt cả một vùng miếng băng, vậy mà nó chẳng hề biết.
– ah em không sao!- nó mau chóng rụt tay lại nhìn qua anh nó, anh vẫn ngồi im quay mặt về phía tivi như không hề hay biết, nó thở nhẹ ra rồi quay lưng đi, đâu đó có ánh mắt đau xót dõi theo nó.
” kính koong…”- tiếng chuông cửa reo lên, nó chạy nhanh lên phòng khách.
– là khách của em, để em ra mở cửa!- nó gọi với lên khi thấy anh nó đứng dậy toan đi mở cổng, nghe thấy tiếng nó anh ngồi xuống chậm rãi rồi tiếp tục nhìn vô định về phía tivi.
Nó chạy vèo ra cổng, quả nhiên là Nam.
– đợi tui tí! lên thay đồ đã! đi sinh nhật thì phải ăn mặc cho đẹp chớ!- nó búng tay tinh nghịch.
-“Bóc”- lẹ đó!- Nam búng nhẹ lên chán nó mỉm cười.
– tuân lệnh!- nó giơ tay lên chán cười tít.
Nó