
ị tổn thương… đã bao nhiêu năm thanh mai trúc mã với anh nó mà lúc nào trong lòng anh nó vẫn cứ chỉ hướng về nó, chưa bao giờ giành cho cô thứ tình cảm cao hơn bạn bè..
– Yến… – anh nó bắt gặp ánh mắt bị tổn thương kia mà bất chợt bối rối, anh đã làm một đứa con gái khóc vì mình sao? đang bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm thì Yến ngã người về phía anh, trao lên môi anh một nụ hôn, anh đứng chết lặng, đẩy cô ra ư? anh nó đâu còn đủ tư cách? làm cô khóc rồi thì đâu có đủ tư cách mà làm đau cô thêm lần nữa?…
Xa xa ở bên kia… nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó mà tắt ngấm đi nụ cười…….
End flash back~~~~~~
– anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em! – sau khi lôi nó ra hành lang hắn nhìn sâu vào mắt nó để dò xem những tia cảm xúc trong mắt nó, nó có giận hắn không? hắn thật sự bất lực khi thấy nó vẫy vùng trong cơn sóng biển, hắn đã chạy đến bên nó để với bàn tay ra, nhưng…..
– xin lỗi gì chứ! Tui không sao mà.. – nó cúi mặt để ngăn những giọt nước trong suốt, hắn đang quan tâm đến nó? không còn giận nó? Không còn lạnh lùng với nó nữa? không hiểu tại sao mà nó lại thấy vui như vậy, đã lâu lắm rồi nó mới nghe được giọng hắn…
*huỵch* – hắn đã choàng tay kẹp cổ nó từ đằng sau làm nó chợt hoảng, tay nó nắm chặt lấy cách tay hắn sợ hãi.
*lung linh* – những chiếc đèn lấp lánh quanh hành lang được bật lên làm sáng bừng một góc trời đêm, bầu trời về đêm của cái vùng biển này thật sự trong trẻo không một gợn mây, chỉ cẩn ngửa cổ lên là hàng ngàn ngôi sao sẽ trôi nhẹ vào mắt khiến cho đôi mắt chợt long lanh tuyệt đẹp, bầu trơid về đêm trên biển thật phóng khoáng với những ngôi sao lấp lánh và làn gió nhẹ nhàng chứ không sô bồ như cái thành phố khắc nghiệt luôn giấu đi những ngôi sao cho riêng mình…
– từ nay em là của anh!-hắn nhanh như chớp chỉ dùng một tay mà đeo vào cổ nó một chiếc vòng ánh kim thuần khiết, nhẹ như bẫng, chiếc vòng thật sự thuần khiết và nhẹ nhàng đến độ khiến cho nó có cảm giác như một sợi gió vừa đeo lên cổ nó, mặt dây truyền là hình một khoá son với viên đá lấp lánh đính ở giữa, thật sự rất đẹp. Đẹp và cũng bá đạo! như một cái khoá nhỏ ương bướng khoá chặt tim nó lại và chỉ mở cửa cho một mình hắn, cả cái cách hắn đeo chiếc dây truyền cho nó cũng quá bá đạo, ai đời lại đi kẹp chặt cổ nó rồi chỉ dùng một tay mà đeo vào từ đằng sau, nếu như không phải là hắn thì có lẽ nó đã sớm huých cho một cú vào bụng vì cái hành động mang tính hăm doạ đó.
– đẹp không?- hắn mỉm cười, nụ cười thật sự hiếm hoi, nụ cười thật sự hạnh phúc,đôi môi mỏng nhẹ như cách đào ấy đã cong lên tạo một nụ cười vô tư không vướng chút ưu hoài thường lệ.
– ưm… – nó không biết nói gì, nếu như là bình thường thì nó sẽ mắng hắn một trận cho thoả, nhưng bây giờ thì nó thật sự không dám, nó sợ hắn sẽ lại giận nó, sợ hắn sẽ lại coi nó như không khí.
* xoạt* – thấy nó khẽ rùng mình vì một cơn gió lạnh, hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình choàng lên đôi vai bé nhỏ của nó.
– cảm ơn! – nó đỏ mặt. Nó và hắn vẫn đứng đó, hai con người đứng giữa một vùnh lung linh ánh đèn và những ngôi sao điểm xuyến lấp lánh trên cao như lời chúc mừng cho tụi nó, hắn nắm lấy tay nó rồi nhìn lên trời, nó khẽ đỏ mắt nhìn xuống đôi tay ấm áp vững vàng kia mà yên lòng nhìn theo lên những ngôi sao đó, cảm giác này, sự rung động nhẹ nhàng này, lẽ nào là yêu?…..
*******
Hắn đưa nó về phòng, khẽ xoa đầu nó rồi chúc nó ngủ ngon làm nó chợt chun mũi thích thú, nó thực sự bị làm cho rung động, cảm giác vừa hạnh phúc vừa nuối tiếc khi hắn vẫy tay vừa đi lùi vừa nhìn theo nó, bóng hắn đã khuất thì nó mới an tâm đóng cửa phòng.
Nó thả phịch mình lên giường, nó cười rất tươi, nó cứ bất giác lăn lộn vui sướng mà không kiểm soát được, nó chợt nhớ khuôn mặt thanh cao của hắn với nước da trắng lạnh, đôi hắn nâu lạnh lùng không vướng lấy bất kì một vệt cảm xúc, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng nhẹ luôn nhếch lên ở hai khoé miệng như mỉm cười, mới đó mà đã thấy nhớ rồi sao… Nó vào phòng sớm hơn nên chỉ có một mình, cả My và hai cô bạn cùng phòng chắc vẫn đang vui vẻ tại bữa tiệc, bên ngoài cửa, một cậu con trai với đôi mắt buồn cứ muốn gõ cửa rồi lại thôi, cậu lặng lẽ rời đi….
* cộc cộc cộc * – là tiếng gõ cửa, nó bật dậy nhào ra cửa, nó mong đó là hắn, nụ cười trên khoé môi bất giác tự cong lên rồi nhanh chóng tắt ngấm…. Là cô gái đi chung với hắn, cô ấy vẫn mặc nguyên bộ váy trắng đó, khuôn mặt thanh tú nhếch trên môi nụ cười xã giao.
– chào! Chị là Mai Chi! chắc em cũng quen Tuấn Anh.- cô gái đó mỉm cười thật nhẹ.
– chào.. chào chị. – nó lắp bắp.
– làm gì căng thẳng vậy cô bé!- Chi nhanh chóng tiến thẳng vào phòng ngồi lên một chiếc giường rồi ra hiệu gọi nó lại trong sự ngỡ ngàng của nó.
– chị đã thấy cái cảnh mà Tuấn Anh lao ra cứu em lúc ở bãi biển rồi.- Chi nói với đôi mắt ánh lên sự sắc sảo.
– ….. – nó vẫn im lặng, nó thật sự không biết phải nói gì, cô gái đang ngồi đối diện nó là người mà hắn dẫn đi mua đồ, là người hắn để im cho tựa vào vai hắn ngủ lúc trên xe, là người hắn khoát tay đến bữa tiệc ban nãy, còn nó mới chỉ được hắn đeo cho một sợi dây truyền thì