Insane
Duyên đến là em

Duyên đến là em

Tác giả: Mặc Tử 1123

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326195

Bình chọn: 7.5.00/10/619 lượt.

ý chính là từ trước đến nay không ai để anh mang tiếng xấu oan uổng.

Long Tuyền kháng nghị: “Nhưng tôi chỉ viết những nội dung chính, còn phần chi tiết biến thái là đội trưởng anh tăng thêm!!”

Chu Thuần toét miệng cười để lộ hai hàm răng sáng bóng, khiêu khích hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?? Cậu có ý kiến?”

Không sao, anh là đội trưởng anh tự có tính toán, tiểu đệ em không dám có ý kiến!!

Đồng chí thiếu tá suy sụp, đây chính là biểu hiện của việc quan lớn đè chết người mà!! Ai bảo người ta là trung tá cấp bậc trung đội trưởng, mình là thiếu tá cấp bậc phân đội trưởng đây?? Ngay cả một chức phó trung đội trưởng cũng là thay mặt mà không phải chính thức. Thật ra thì anh biết đội trưởng Chu Thuần muốn anh rèn luyện trong lúc chọn huấn, cuối năm khi chính thức thăng cấp mới không bị người khác dị nghị. Vậy nên chỉ có thể uất ức một phen, ba tháng này làm người đại gian đại ác vậy.

Long Tuyền cắn răng, thuận tay lấy một điếu thuốc lá “Ngọc Khê” từ hộp trên bàn của đội trưởng hút.

Bởi vì đội trưởng Chu Thuần là một người nghiện thuốc, Long Tuyền nghĩ dù sao cũng là thuốc lá secondhand-smoke của anh, còn không bằng rút ra cùng hút. Anh vừa hút thuốc vừa tiếp tục vùi đầu khổ nhìn tuyển chọn hồ sơ tân binh, trong lòng thì lầm bẩm: tân binh à tân binh, chúng tôi rất chờ mong các cậu đến…

Chương 17: Người Làm Vườn Trồng Táo

Vòng đầu tiên là phỏng vấn chọn người, đại đội trưởng là người trực tiếp lấy những hạt giống tốt nhất, bộ phận này vốn không đào thải người, quân đội phía bên kia đồng ý cấp cho cũng đã là tốt rồi. Long Tuyền phụ trách nhân viên kỹ thuật chuyển tác chiến, đội trưởng Chu thì sàng lọc một nhóm binh lính trinh sát xuất thân sĩ quan. Đồng chí thiếu tá thiện tâm chỉ loại hai vị trong số năm người, năm còn ba; kết quả về thấy bản ghi chép của đội trưởng đại nhân lại là 207 chỉ lấy 41! Ước chừng tương đương với 1/5.

41 người này cần tham gia một vòng tuyển chọn vào ngày mai nữa, không chừng lại có hơn phân nửa bị loại. l.q.đ Độc ác, thật quá độc ác!! Đổi thành chính anh sợ rằng có cắn răng cũng không thể xuống tay được.

Lúc anh báo cho đội trưởng biết sau khi chọn lựa xong thì số người còn lại quá ít, Chu Thuần nói: “Không ít, lần lựa chọn này không giới hạn số người, dã ngoại sinh tồn trong 4 ngày 3 đêm, thời gian quy định cũng đã được tính qua. Trước kia chỉ tuyển năm ba người mà thôi.”

Long Tuyền hoải nghi hỏi: “Theo như thời gian lão ngài quy định thì số người đến đích có được năm ba người không?” l,q.đ Không biết có bao nhiêu người tham gia sinh tồn dã ngoại, đây là nhiệm vụ khó hoàn thành nhất.

“Không biết.” Chu Thuần trả lời ngắn gọn, lại bổ sung một câu: “Hy vọng có thể nhiều một chút.”

Âm hiểm!! Long Tuyền âm thầm phỉ nhổ trong đáy lòng. Sĩ quan trong đội bọn họ rất ít, phần lớn là quân nhân có trình độ học vấn chính quy trở lên. Bình thường sĩ quan đặc chủng là binh lính nông thôn nên trình độ văn hoá có hơi thấp nên những hạng mục tập huấn cần dùng đầu óc không được thuận lợi. l'>q[đ Nhưng nếu được huấn luyện bài bản thì ở phương diện thể năng và kỹ năng quân sự lại có ưu thế cực lớn.

Những người như vậy nếu đầu óc có đủ trình độ thì là một chuyện quá tốt.

Long Tuyền đang suy nghĩ về vấn đề này thì Chu Thuần bất thình lình nói một câu: “Sang năm bắt đầu tuyển chọn từ địa phương.”

“Từ địa phương? Đội trưởng, anh đang nói mơ à?” Long Tuyền kinh hãi: “Vậy lính tình nguyện thì thế nào? Dầu gì cũng phải là sĩ quan chứ? Anh xem ở đội chúng ta đều là các binh sĩ mũi nhọn lấy từ các địa phương! Sĩ quan là vua của những người lính ở đó.”

Chu Thuần cười nói: “Đúng vậy, đều là mũi nhọn của người khác. Mắt thấy một gốc cây nhỏ sẽ thành tài, chúng ta liền mang theo cái cuốc đến đào khoét nền tảng của người ta mang đi. l)q(đ Lão đoàn trưởng ngày trước của cậu đến bây giờ thấy tôi vẫn nghiến răng mắng, bị mắng còn không dám cãi lại!! Tiểu tử cậu năm đó không phải tôi đào, thực sự là uổng phí nỗi khổ của tôi!!”

Long Tuyền vò đầu cười một tiếng, quả thật khi ấy là anh chạy tới xin gia nhập vào đây. Lúc đầu Chu Thuần còn không muốn gặp, vì không để bị mắng tiếp nên anh vội vàng xen vào nói: “Cho nên phía trên hy vọng chúng ta tự mình khai hoang, không trực tiếp cho mạ?”

“Vẫn chưa đủ, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không thể chọn một đống học sinh cấp 3 vào cho đủ số lượng. l,q.đ Vì vậy phải đặc biệt lấy từ địa phương, nhìn xem có hạt giống tốt hay không thì lấy về bồi dưỡng, huấn luyện được một thời gian thì đưa vào trường quân đội bổ túc. Dù sao cũng phải thử một chút, sang năm nhìn lại thì cân nhắc xem, đến lúc đó cậu có thể mang theo “Hoà Thượng” đi chọn người ở Đăng Phong*, chỗ đó chính là hang ổ của cậu mà.” Chu Thuần giải thích, sau đó vỗ vỗ tập hồ sơ hỏi: “Nói đến chuyện chính đi, tại sao cậu lại đào thải hai người này?”

*Đăng Phong là một thị xã thuộc địa cấp thị Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thị xã này có diện tích 1220 km², dân số 600.000 người. Thị xã này có các đơn vị hành chính gồm 3 (Tung Dương, Thiếu Lâm, Trung Nhạc) nhai đạo biện sự xứ, 6 trấn và