
lại những cô gái ế lại trở về hành lang lộ thiên tiếp tục uống trà cắn hạt dưa tán gẫu.
Hồng Hiểu Đình có được nửa ngày rảnh rỗi, bị mọi người bức bách bắt đầu kể lại kinh nghiệm xem mắt vào tuần trước của mình. Lâm Lung mới nghe ba câu trọng điểm đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Một sĩ quan có trình độ học vấn cao, vừa đen vừa lạnh lại còn nghiêm túc, đóng quân tại rừng núi quanh năm không về nhà!! Ngất, rất giống anh chàng Long thiếu kia!!
“Tuần trước mình cũng đi xem mắt một người rất giống với những gì cậu miêu tả!” Lâm Lung không nhịn được chen vào nói: “Có phải anh ta họ Long không?”
Hồng Hiểu Đình không nói chuyện nữa, l,q.đ miệng khẽ nhếch lên kinh ngạc trợn mắt nhìn về phía Lâm Lung.
Nhìn vẻ mặt này của cô ấy Lâm Lung đã biết là mình đoán đúng, cô lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc anh chàng này đã đi xem mắt bao nhiêu người trong vòng bốn ngày?” Cô biết cả cô nữa là bốn người!! Hiệu suất này… Chà chà, không hổ danh là bộ đội có phản ứng nhanh nhẹn.
Hồng Hiểu Đình hết kinh ngạc, hỏi cô: “Vậy cậu và anh ta có tiến triển gì chưa?”
Lâm Lung nghi ngờ hỏi ngược lại: “Cái gì mà mình và anh ta có tiến triển gì chưa?”
Hồng Hiểu Đình giải thích nói, cô từng đề cử cho Long Tuyền dạng người thích hợp làm vợ anh ta, người đó là một cô gái có rất nhiều tinh lực* và thời gian, sau đó lại bổ sung: l\q.đ “Bây giờ mình bỗng thấy điều kiện của cậu rất phù hợp với như cầu của anh ta – một người ngoài yếu trong mềm vô cùng rảnh rỗi!”
*Tinh lực: Tinh thần, sức khoẻ và thể lực
“Mình rảnh rỗi hồi nào!! Mình vẫn rất bận có được không.” Lâm Lung phản bác: “Mình mới nhận hai quyển kinh tế học và phương hướng quản lý tài sản , hiện đang bận nghiên cứu quyển ‘kinh tế học’ của Samuelson* đấy.”
*Samuelson: Paul Anthony Samuelson (15/5/1915 – 13/12/2009) là một nhà kinh tế học người Hoa Kỳ, đại biểu của trường phái kinh tế học vĩ mô tổng hợp và có đóng góp to lớn ở một loạt lĩnh vực của kinh tế học. Ông là người Mỹ đầu tiên nhận được Giải Nobel Kinh tế(1970).
Hai người kia không chút để ý đến việc Lâm Lung phản bác, Hồng Hiểu Đình thì lại vô cùng tán thành gật đầu: l.q/đ “Nói một cách tương đối thì cuộc sống của cậu tuyệt đối nhàn nhã hơn so với những người có tiền.”
“Đó là bởi vì mình không theo đuổi, được ngày nào hay ngày ấy mà thôi.” Lâm Lung giải thích.
Cậu không theo đuổi?! Một câu nói nhẹ nhàng của cô không cẩn thận khiến mọi người nổi giận, một người chơi nhạc cụ đoạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi cả nước còn dám nói là mình không có gì để theo đuổi!! Chẳng lẽ còn muốn dùng nhạc dân gian đi nước ngoài để tranh tài với người ngoại quốc??!!
Lâm Lung vội vàng giải thích: “Cái đó, đàn tranh của Nhật Bản phát triển rất tốt, người nhỏ tuổi thổi flute* cũng rất tuyệt! Nếu tham gia trận đấu quốc tế thì chưa biết ai thua ai thắng.”
*Flute: Sáo Flute là một loại nhạc cụ cổ mà được chơi trong suốt đế chế La Mã. Ống sáo Flute thường chỉ dài 2 feet, cây sáo thường được làm bằng kim loại. Cây sáo FLute tiêu chuẩn thường là nhạc cụ cao nhất l[q.đ (âm sắc) trong dàn nhạc. Âm thanh sáng và trong của cây sáo thường dễ nghe khi chơi cùng nốt với cây đàn violin thứ nhất. Cây sáo có thể tháo ra làm 3 mảnh để dễ dàng vận chuyển và cất giữ.
Cô vừa nói xong liền giải thích rõ lý do cho mọi người hiểu. Flute chính là một cây sáo dài khoảng 50cm. Thời nhà Đường thì cây sáo này đã được truyền đến Đông Doanh, sau đó tiếp tục phát triển, dần dần biến thành một loại nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản. Một khoảng thời gian rất dài người Trung Quốc rất thích nghe người Nhật Bản thổi flute.
Lâm Lung đã từng được nghe một đoạn hợp tấu đàn tranh và flute do người Nhật biểu diễn bằng phương thức hiện đại. Dưới ánh trăng mông lung, trong một khu rừng trúc xanh biếc, cô gái trẻ mặc chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng gảy khúc đàn trữ tình mà sống động, l)q,đ thỉnh thoảng lại có tiếng sáo flute vang lên cùng với tiếng hát uyển chuyển phiêu đãng. Chưa nói đến chất lượng của khúc nhạc này, riêng phần ý cảnh kia cũng đã hơn một bậc so với người Trung Quốc hở bụng lộ bắp chân rồi.
“Đoạn video này là do một người bạn học Bách Khoa muốn dụ dỗ mình hợp tấu nên đã gửi qua, cô ấy muốn thực hiện một khúc cầm tiêu hợp tấu có thể so sánh với người Nhật Bản, l,q.đ nếu có thể khiến cho đối phương chấn động thì càng tốt, không thể để nhạc truyền thống dân gian của chúng ta bị một đất nước nhỏ bé áp chế. Đáng tiếc vẫn không tìm được người thích hợp để soạn nhạc.” Lâm Lung nhún vai một cái, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Lời mình có thể tự soạn, trang phục có thể tự chuẩn bị, nhiếp ảnh gia cũng quen một người, nhưng nhạc thì không có biện pháp.”
“Đây gọi là có thể ngộ mà không thể cầu? Không cần nóng nảy, có lẽ người thích hợp sẽ đột nhiên xuất hiện.” Hồng Hiểu Đình thuận miệng đáp, sau đó nhìn Lâm Lung chăm chú: “Nha đầu chết tiệt kia, cậu cố ý chuyển đề tài đúng không. Vừa rồi vẫn đang nói quan hệ giữa cậu và anh chàng Long Tuyền kia có phát triển thêm một bước nào không vậy mà cậu dám đi ngã ba sang hướng khác!! Chỉ nói phong nguyệt mà không nói chính trị à!! Nhanh chóng thà