Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326694

Bình chọn: 8.5.00/10/669 lượt.

hông chút tôn trọng hiểu biết của em. Hay tôn trọng em. Cho thấy anh không tin tưởng vào đánh giá của em, hoặc quan tâm đến nhân phẩm nghề nghiệp của em. Và như thế là không thể tha thứ được.”

Anh im lặng hồi lâu. “Chà, vậy là”, anh lẩm bẩm. “Điều tốt đẹp này chỉ là một màn kịch thôi hả?”

“Màn kịch?” Cô giật mạnh cổ tay, vô ích. “Ha! Đó là vở kịch tình cảm điên rồ. Vai diễn bạn trai ghen tuông của anh quá lố bịch, Connor. Anh cũng biến tôi thành kẻ lố bịch.”

Cơ hàm giật giật, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “Bây giờ anh lại cảm thấy quay cuồng rồi đấy,” anh gắt gỏng. “Em lại nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”

“Ánh mắt nào?”, cô gặng hỏi.

“Cái nhìn quyền uy. Đừng làm thế. Anh bắt đầu cảm thấy mình là một thằng ngốc rồi.”

“Tốt,” cô nói.

Anh thở dài. “Anh sẽ không xin lỗi vì đã thô lỗ với đám tay sai của Mueller vì chúng đáng bị thế. Nhưng anh rất xin lỗi vì đã thô lỗ với em.”

Cô thôi ngọ nguậy, giật mình. “Ừm,… Cám ơn.”

“Tuy nhiên xét xử từ phía anh, anh đã cố gắng giải thích nhưng em luôn chặn anh lại. Em không thể sốt sắng chạy ngay đến khi hắn vẫy tay được. Chúng ta phải lựa chọn địa điểm và thời gian cẩn thận.”

“Không!” Cô giật mạnh, gần như thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của anh. “Không phải chúng ta. Sẽ không có cuộc gặp gỡ nào mà anh được đi cùng hết. Không đời nào. Không bao giờ. Em không cho phép anh phá hỏng cơ hội này! Nó vô cùng quan trọng!”

“Chúa ơi! Anh không thể giải thích cho em được, Erin. Anh không yên tâm bởi Mueller trên thực tế không hề xuất hiện. Anh không bị ấn tượng bởi Dobbs hay Julian. Và anh phẫn nộ với cách họ giật dây em chạy vòng quanh.”

“Ôi, Chúa ơi. Đó là cách anh nghĩ về đề nghị của Mueller hả?”

“Phải.” Cái nhìn trên khuôn mặt anh cực kỳ thách thức.

Cô buộc mình phải dừng cuộc cãi vã. “Làm ơn thả em ra, Connor”, cô lặng lẽ nói. Anh nới lỏng tay và cô leo ra khỏi lòng anh, trượt sang ghế bên cạnh. “Em muốn bị giật dây như thế nhiều hơn nữa”, cô vừa nói vừa vuốt lại quần áo. “Cơ hội để được quản lý bộ sưu tập của Mueller, để chịu trách nhiệm một quỹ tài trợ. Với góc độ sự nghiệp của em, đó là một cuộc đời không sao sánh nổi.”

“Phải, chính xác”, anh nói. “Không sao sánh nổi.”

Giọng của anh khiến cô ớn lạnh. “Anh không thể cho rằng ông ấy là Novak được.”

Anh nhún vai. “Anh thấy bực bội vì hắn không chường mặt ra ngay khi biết anh đi cùng em. Cho đến khi gặp mặt hắn, anh vẫn giữ giả định tồi tệ nhất.”

Cô sụp xuống ghế, nhụt chí. Cơn giận dữ được xả ra đã rút kiệt năng lượng của cô, như thể một cơn lốc xoáy bên dưới hút lấy. Vô cùng quen thuộc. Giống như cơn lốc đã hút hết những người cô quan tâm vào trong cái bụng đen xì, to lớn của nó.

Đây vẫn là cuộc đấu tranh cũ. Giây phút đó, cô chợt đau đớn, lờ mờ nhận ra nó kéo dài bao lâu. Cô chiến đấu với cơn lốc này từ khi còn bé xíu. Bằng cách cố gắng trở nên ngoan ngoãn, có trật tự và kỷ luật. Cố gắng trở nên có ý nghĩa với toàn thế giới. Suốt cuộc đời. Với tất cả sức lực của cô.

Vẫn chưa đủ. Nó đang hút cô xuống, giống như đã làm với bố. Như nó đã làm với mẹ. Có lẻ cả Cindy nữa, theo những gì cô biết. Không gì có thể ngăn chặn. Chắc chắn không phải bằng nỗ lực nhỏ nhoi của cô.

Cô nắm nghiền mắt. “Vậy tất cả chỉ là một âm mưu xấu xa? Mọi thứ em làm, mọi thứ em cố gắng xây dựng, tất cả chỉ là một trò đùa bẩn thỉu, và em là nạn nhân của nó. Em sẽ không bò ra khỏi cái hố hôi hám, tồi tệ này được phải không, Connor? Lũ quái vật đang rình rập mọi xó xỉnh”.

“Erin, làm ơn…”

“Nó giống như vùng cát lún”, cô run run. “Em càng cố leo lên thì càng bị chìm sâu hơn.”

“Erin, làm ơn”, Connor nài nỉ. “Đừng làm anh sợ. Có thể anh sai. Chết tiệt, anh sai thật. Có thể anh đúng là một thằng ngốc hoang tưởng, và nếu thế anh cam tâm tình nguyện chịu phạt, được không? Làm ơn đừng khóc. Đến đây nào.”

“Không”. Cô tựa sát vào cửa xe. “Làm ơn chỉ cần im lặng và để em một mình.”

Anh đập đầu vào bánh lái với tiếng gầm gừ thất vọng. “Ôi Chúa ơi. Một mớ hỗn độn”, anh lầm bầm và khởi động xe. “Cài dây an toàn vào.”

Chiếc xe im lìm một cách đáng sợ trong hai giờ tiếp theo. Erin quay mặt ra ngoài suốt thời gian đó. Cuối cùng Connor tấp xe vào một nhà hàng ven đường. “Chúng ta ăn chút gì nhé”, Connor nói.

“Em không đói”, cô bảo anh. “Nhưng anh cứ vào đi.”

Anh đi vòng quanh xe, giật cửa và kéo cô ra. “Em cần phải ăn.”

Cô quá mệt mỏi nên không phản kháng. “Đừng, Connor”, cô nói. “Em xuống đây. Xin hãy bình tĩnh.”

“Ha,” anh lẩm bẩm.

Cô gọi bừa một bát súp gà còn hơn là phải tranh luận về món gì và ăn một cách chậm chạp trong khi anh ngấu nghiến món thịt băm lẫn pho mát. Cô dừng lại ở dãy điện thoại tại hành lang nhà hàng trên đường ra, nhét tất cả đống tiền xu vào một chiếc. Đồng 25 xu cho cuộc gọi cuối cùng lọt qua tay cô, và đồng tiền chết tiệt lăn khắp nơi, cố tình né tránh cô. Sau đó Connor đã khuất phục bằng cách dẫm lên nó. Anh nhét vào khe cho cô.

Cô bấm máy. Giọng nói tổng đài vang lên, báo rằng số tiền cô vừa nhét vào không đủ thực hiện cuộc gọi và vui lòng cho thêm tiền vào…

“Cái máy rác rưởi, vô giá trị ch


XtGem Forum catalog