Polly po-cket
Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326042

Bình chọn: 9.5.00/10/604 lượt.

ứ.”

Cô dịch xa ra anh. “Ý anh là, không phải em nữa là sao?”

“Anh em anh, ‘Hang động.’ Và giờ là em. Anh không thể thoát khỏi nó.”

Cô bật dậy, lắc đầu bối rối. “Thoát khỏi cái gì?”

“Những lời khen ngợi mỉa mai”, anh gắt gỏng.

Mắt cô mở to, đầy vẻ tổn thương. “Đó không phải mỉa mai. Em không có ý xúc phạm anh. Thực sự đó là một lời khen ngợi.”

“Anh lật người nằm ngửa và nhìn chằm chằm lên trần, tự cảm thấy xấu hổ. “Xin lỗi”, anh lí nhí. “Anh không khó chịu. Chỉ là không thoải mái thôi.”

Cô hôn lên ngực anh. Đôi môi mềm mại của cô chạm vào da anh, cơ thể ấm nóng, thơm tho của cô khiến anh bị kích động… và tim đập mạnh.

“Vâng, bất cứ điều gì”, cô mạnh mẽ. “Trong mọi trường hợp, cám ơn anh. Anh là một người tốt bụng và em rất cảm kích sự quan tâm của anh dành cho em gái em.”

“Anh cũng rất lo lắng cho Cindy”, anh đáp. “Con bé luôn là một người bạn tốt của anh.”

“Em biết. Em đã từng rất ghen tị vì anh có thể đùa giỡn thoải mái với nó mà không bao giờ làm thế với em.”

Anh há hốc miệng nhìn cô. “Không thể tin được. Lúc đó Cindy là một đứa bé gầy gò. Còn em thì sao. Một cô gái vị thành niên với những đường cong mê hoặc, gợi tình. Muốn anh cù hay vật tay với em hay thường xuyên đụng chạm vào em ngay trước mặt bố em ư? Anh không mong muốn một cái chết đau đớn như thế.”

“Ôi, làm ơn”, cô thì thầm. “Đừng phóng đại thế chứ.”

“Phóng đại, trời ơi”, anh lẩm bẩm. “Ngoài ra, ngay từ đầu mẹ em đã phát hiện ra.”

“Ý anh là sao? Phát hiện ra cái gì?”

“Rằng anh thích em”, anh đáp. “Bà ấy ghét cay ghét đắng anh và anh khá chắc chắn về lý do.”

“Mẹ không ghét anh”, Erin phản đối. “Thật buồn cười.”

“Chắc chắn. Anh là người duy nhất trong số những đồng nghiệp của bố em gọi bà ấy là bà Riggs. Tron suốt chín năm, bà ấy chưa từng đề nghị anh gọi là Barbara.”

“Ôi trời. Mẹ thuộc kiểu người… đôi khi thích hình thức”, Erin ấp úng.

Connor ném cho cô một cái nhìn nghi ngờ, “Jesse gọi bà ấy là Barb.”

“Jesse lại khác”, cô phản đối yếu ớt.

“Phải. Jesse không bao giờ nhìn chằm chằm vào ngực em.” Connor kéo cô vào gần. “Anh không hề đổ lỗi cho bà ấy. Anh cũng sẽ cư xử hệt như vậy nếu có gã nào nhìn cô con gái trẻ ngây thơ của anh theo cách anh nhìn em.”

“Anh… anh nhìn em thế nào?”, cô hỏi không kịp thở.

Anh nhoài người qua người cô và tắt đèn ngủ. “Giống như anh muốn em lên cái giường nào gần nhất và làm… thế này.”

Anh đè lên người và hôn cô.

Chương 10

Connor giật mình, tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại reo vang. Anh với tay, định nhấc máy nhưng Erin ở gần hơn nên cô chộp lấy trước.

“Xin chào?”, cô chờ đợi. “Alô? Alô?”, cô cố thử vài lần rồi cúp máy, nằm xuống. “Chắc hệ thống báo thức có vấn đề”, cô ngái ngủ nói. “Anh có yêu cầu báo thức không?”

“Vào lúc 3 giờ 17 phút sáng à? Điên thật.”

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, mắt anh dần phân biệt đươc từng chi tiết trong bóng tối: Các đường cong, các góc cạnh và khuôn mặt mờ ảo đáng yêu của cô. Anh áp mũi vào mái tóc cô, tập trung vào các bài luyện thở theo phương pháp Yoga mà Davy đã dạy anh khi phải vật lộn với cơn đau và cai thuốc Percocet(1). Hít một hơi đầy vào khoang bụng, rồi đến ngực. Giữ hơi ở đó, một… hai… ba, từ từ thở ra. Mỗi hơi thở lại sâu hơn, căng thẳng tan đi, nhịp tim chậm dần, từng cơ bắp giãn ra…

(1) Percocet: là loại thuốc giảm đau liều nặng, kết hợp giữa acetaminophen và oxycodone.

Chiếc điện thoại lại rít lên đinh tai. Anh chộp mạnh khiến Erin giật mình, thức giấc. “Mẹ kiếp, ai đấy?”, anh gầm gừ.

Một thoáng tạm dừng, không phải do mất sóng, đường dây vẫn hoạt động tối và anh biết có người đang nghe. Sau đó người ở đầu dây kia bắt đầu cười. Tiếng cười khùng khục, lạo xạo. “Chào McCloud. Tao biết mày đang vui vẻ. Rất sáng suốt. Nhưng ai biết ngày mai thế nào nhỉ?”

“Ai?”, anh gặng hỏi.

“Mày biết tao là ai mà”, người kia lên tiếng. “Mày biết giọng nói của tao đúng không?”

Erin bật đèn trước khi anh kịp ngăn cô lại. Anh quay mặt đi vì không muốn cô nhìn thấy anh hoảng sợ thế nào. “Mày muốn gì?”

Tiếng cười điệu đà, gớm giếc lại nổi lên. “Mày biết tao muốn gì McCloud. Mày đã lấy một thứ của tao. Tao muốn đòi lại.”

“Mày đang ở đâu?” Anh hỏi chỉ để hỏi mà thôi.

Lách cách. Chiếc điện thoại tắt ngúm.

Anh thả điện thoại xuống giường. Erin chạm vào tay anh và anh giật thót như thể tay cô có điện.

“Ai thế?”, cô hỏi.

“Novak”, anh đáp.

Tay cô buông thõng xuống. “Không thể nào.”

“Anh biết”, anh gầm gừ. “Nhưng chính là hắn. Anh biết giọng nói của hắn.”

“Nhưng làm thế nào… Có ai biết chúng ta sẽ đến đây không?”

“Không”, anh đáp. “Ngay cả anh em của anh cũng không.”

Anh nhấc máy và gọi xuống quầy lễ tân. Chuông đổ sáu hồi trước khi giọng một cậu bé đang ngái ngủ trả lời. “Ờ… ờ, chảo buổi tối, đây là khách sạn Crow’s Nest Inn, tôi có thể giúp…”

“Cậu vừa chuyển một cuộc gọi tới phòng 404 phải không?”

Cậu bé vừa ngáp vừa trả lời. “Ờ… thực ra tôi đang ngủ gật, nên không. Không hề có cuộc gọi nào từ trước nửa đêm.”

“Liệu cuộc gọi có thể thực hiện qua hệ thống thư thoại tự động không?”

“Không, thưa ngài, chún