
g tôi không có chức năng đó.” Đứa bé đã tỉnh hẳn, giọng cậu ta the thé và đề phòng. “Nếu có người gọi cho ngài thì chắc chắn được thực hiện trong khách sạn. Từ phòng này sang phòng khác.”
Câu trả lời khiến máu anh đông cứng, nếu nó vẫn chưa ở nhiệt độ âm. “Cậu có đưa số phòng của tôi cho bất kỳ vị khách nào không?”
“Không bao giờ!” Cậu bé rít lên chói tai, phẫn nộ. “Chúng tôi không được phép! Chúng tôi có thể chuyển cuộc gọi nhưng không bao giờ tiết lộ số phòng khách!”
Anh đã ngu ngốc vì không thân thiện với cậu ta nhưng quá bối rối nên không để ý. “Vậy tôi cần danh sách tất cả khách trọ trong phòng khách sạn. Ngay bây giờ.”
“Tôi phải hỏi quản lý chuyện này. Tôi không có quyền quyết định.”
“Hỏi đi”, Connor ra lệnh. “Ngay lập tức.”
“Tôi không thể.” Giọng đứa trẻ rất hoan hỉ. “Ông ấy không có mặt ở đây đến 9 giờ sáng mai, vả lại…”
Connor giập mạnh điện thoại. Duy nhất đôi mắt mở to, lo lắng của Erin mới ngăn cản được anh không ném cái thứ chết tiệt đó vào tường.
Anh đang mất bình tĩnh, Erin nhìn anh chằm chằm, giữ chặt chiếc chăn trước ngực. Lo lắng cho anh. Hay tệ hơn là, sợ anh. Anh dụi mặt vào lòng bàn tay, suy tính kế hoạch. Anh bị cám giỗ bởi ý tưởng gọi cho Nick, nhưng anh biết kết quả sẽ ra sao. Thậm chí nếu Nick tin anh, mà chuyện ấy rất đáng nghi ngờ, và cử ai đó có thể đến đây tương đối nhanh chóng với lệnh khám xét khách sạn thì Novak cũng không bao giờ để nó xảy ra dễ dàng. Connor sẽ trở thành thằng hề và mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Erin sẽ gặp thằng cha Mueller. Một mình.
Mày có thứ tao muốn. Anh ớn lạnh.
Erin bò qua giường, choàng hơi ấm mềm mại, dễ chịu lên đôi vai run rẩy của anh. “Novak không thể biết chúng ta đang ở đây được.”
“Anh đã nghe hắn nói, Erin”, anh cương quyết. “Anh biết giọng của hắn.”
“Giọng nói có thể đánh lừa, nhất là qua điện thoại”, cô nói. “Hắn có nói mình là ai không? Hắn có thực sự xưng tên là Kurt Novak không?”
Anh hồi tưởng lại cuộc trò chuyện trong đầu. “Không”, anh miễn cường thừa nhận. “Nhưng hắn gọi tên anh.”
“Hmm”, cô thì thầm. “Hắn đã nói gì?”
“Hắn nói, ‘mày biết tao là ai mà’.” Và anh đã lấy một thứ của hắn, hắn muốn đòi lại. Anh cho rằng hắn ám chỉ em. Rồi hắn cúp máy.”
“Nhưng hắn không nói mình là ai”, cô nhắc lại.
“Erin, chết tiệt…”
“Liệu có phải anh đã nằm mơ không? Tự ám thị giọng nói của Novak vào một cuộc gọi trêu đùa ngớ ngẩn chăng?”
“Em đã chứng kiến anh nói chuyện với hắn”, anh gắt gỏng. “Trông anh có giống đang mộng du không? Có bao nhiêu khả năng trùng hợp rằng chúng ta sẽ nhận được một cuộc gọi như thế vào đêm nay?”
Cô áp gò má nóng rực vào lưng anh. “Em ngủ rất say”, cô nói. “Em đã nhìn và nghe thấy nhiều thứ kỳ lạ lúc choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Anh quá lo lắng và căng thẳng, rất dễ hiểu nếu anh…”
“Anh không mất trí.” Anh bật ra những lời hằn học.
Cô trầm mặc. “Em chưa bao giờ nói thế.” Giọng cô mạnh mẽ. “Sao anh dám cáu kỉnh với em, Connor McCLoud.”
Anh dò dẫm tìm bàn tay cô vẫn đang đặt trên vai anh và áp vào môi. Như một lời xin lỗi mà anh có thể làm được.
Dường như những cử chỉ này làm cô hài lòng. Tay cô bắt đầu di chuyển, trượt trên ngực anh. “Được. Chúng ta hãy thử xem xét nó dưới góc độ khác nhé”, cô nói. “Liệu hắn có thể tìm ra chúng ta bằng cách lần theo thẻ tín dụng của anh không?”
Từ giọng nói từ tốn của cô, anh hiểu rằng cô chỉ đang cố chiều lòng anh, nhưng anh đánh giá cao nỗ lực đó. Cũng nhiều như anh cảm kích bàn tay ngọt ngào, đang vuốt ve của cô. Anh lắc đầu. “Anh sử dụng số thẻ giả. Cả số bảo hiểm xã hội, lịch sử tín dụng, bằng lái xe.”
Tay cô dừng lại. “Như thế, ừm… là phạm luật à?”
“Tất nhiên. Bạn thân của anh – Seth đã làm cho anh. Một món quà sinh nhật, có tin nổi không? Anh nghĩ Seth đã sáng tạo ra một món quà hoàn hảo.”
“Ồ”, cô nhỏ giọng trầm tư.
“Lúc đó anh đã cho cậu ta một tràng các bài học đạo đức bẩn thỉu. Nhưng cậu ta chỉ cười và bảo. ‘Sinh nhật vui vẻ, đồ ngoan đạo. Sẽ có lúc cậu cần đến nó’.”
“Bây giờ là 3 giờ 30 phút sáng, và anh cần nghỉ ngơi một chút, ai ở đầu giây bên kia cũng không quan trọng.”
Anh đặt tay lên đường cong của ở cái eo mảnh mai của cô. “Erin…”
“Anh đã cài chuông báo động ở cửa sổ. Anh có súng ở ngay tầm tay. Nếu lúc này anh không thư giãn thì lúc nào chứ.”
“Anh muốn ở một mình một chút.”
Anh lảo đảo đi vào nhà tắm, cau có nhìn vào gương. Đôi mắt anh điên loạn. Trông anh như một gã đã nghe thấy những giọng nói không tồn tại vào ban đêm, một kẻ bị nhầm lẫn giữa mơ và thực. Kẻ bắt cóc một cô gái bị tổn thương, kéo cô ấy vào một khách sạn hẻo lánh và làm tình với cô ấy suốt đêm. Bao nhiêu lần – không có ranh giới để xác định. Lần này pha trộn vào lần kh