
hênh.
Bất cứ thứ gì giúp anh quên đi cách cô cho anh thấy anh không quan trọng như anh tưởng. Chỉ cần thêm một cái nhìn mang phong thái của một nàng công chúa vương giả, quyền uy từ cô là anh sẵn sàng ngồi, nằm, lăn và cầu xin.
Khốn kiếp, không được suy diễn. Anh gần như cười phá lên.
Mọi thứ trong cuộc sống đều chưa bao giờ dễ dàng.
Erin vòng tay quanh người, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Connor khum tay che gió, châm lại điếu thuốc sau vài lần thất bại. Anh dùng thân mình che kín cái ban công lộng gió lúc hút thuốc, quắc mắt nhìn sang phải rồi sang trái như thể lo ngại bị tấn công từ mọi phía.
Ôi, Chúa ơi, anh quá đẹp trai. Mọi thứ thuộc về anh đều rất gợi cảm. Thậm chí ngay cả cách anh hút thuốc cũng vô cùng lôi cuốn dù cô rất không thích khói thuốc. Cô muốn xem loại kem đánh răng anh dùng, muốn hít hà mùi mồ hôi trên áo, lấy cắp bức anh trong bằng lái xe của anh. Cô bị điên mất rồi.
Nhưng anh lại không muốn lợi dụng tình huống này.
Chà, vậy thì quá tệ cho anh. Cô sẽ phải tự mình lợi dụng hoàn cảnh này. Anh chỉ có một mình. Phó mặc cho cô định đoạt. Nếu nụ hôn trong xe biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào, thì có lẽ anh cũng sẽ không phản đối quá kịch liệt chuyện bị lạm dụng tình dục. Các bạn cô nói đàn ông thường không từ chối bao giờ.
Ôi Chúa ơi, đầu óc quay cuồng, cô ngồi cứng đơ trên giường.
Làm sao cô có thể bình tĩnh đây? Cô sợ gần chết. Bradley đã nói rằng cô lạnh lẽo như ngọn núi băng ở Greenland. Nhưng lãnh cảm có nghĩa là không muốn tình dục và không đúng với trường hợp của cô. Cô thèm muốn Connor đến tuyệt vọng, cô bị đóng băng vì sợ hãi.
Nhưng một lần nữa, nghĩa đen của từ lãnh cảm có phải là như thế không? Lạnh lẽo. Nguyên nhân là gì không quan trọng, kết quả vẫn như nhau. Có lẽ cả hai đều tồn tại trong sự tuyệt vọng đau đớn.
Ánh mắt chạm vào cuốn sổ ghi chú cài bên ngoài túi xách khiến cô giật mình khó chịu. Cô nên tận dụng khoảnh khắc được ở một mình để kiểm soát một số thiệt hại. Cô mở sổ ghi chú, nhấn số gọi khu nghỉ dưỡng Silver Fork, đề nghị nối máy cho Nigel Dobbs.
“Xin chào?” Giọngnói nhanh nhẹn, khinh khỉnh của Dobbs vang lên.
“Ngải Dobbs phải không? Erin Riggs đây.”
“Cô Riggs! Rốt cuộc! Chúng tôi đang rất lo lắng cho cô.”
“Tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài và hết sức xin lỗi vì tôi không có cơ hội gọi điện và…” Giọng cô nhỏ dần. Connor đẩy cái cửa trượt kêu rầm một tiếng, hiên ngang bước vào, để mặc cửa vẫn mở. Anh đứng sừng sững chỉ cách một inch trước mặt cô, nhìn trừng trừng. Luồng hơi lạnh, mùi muối ẩm ướt cuộn xoáy quanh anh.
“Alô! Alô! Cô Riggs, cô còn đó không?”
“À vâng, tôi đây. Thứ lỗi cho tôi. Chắc tại kết nối kém thôi”, cô hấp tấp lên tiếng. “À, tôi rất xin lỗi. Tôi, ừm…”
“Cô ổn chứ? Cô gặp rắc rối gì à?”
Ôi, ngài không tưởng tượng nổi đâu. “Không có gì”, cô quả quyết. “Tôi rất ổn.”
“Cô cần ai tới đó đón cô không?”
“Không, cám ơn ngài.Đó chính là lý do tôi gọi điện cho ngài. Tôi rất muốn xin lỗi vì đã không thông báo cho ngài kịp thời để báo lái xe không phải tới sân bay Fortland nữa. Tôi đã thay đổi kế hoạch và…”
“Nói với họ là bạn trai em đi cùng”, Connor nói.
Cô nhìn anh chằm chằm, im bặt.
Tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn của Dobbs vang lên rõ ràng. “Cô Riggs. Cô định thông báo vài điểm về sự thay đổi kế hoạch của cô phải không?”
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Bạn… Bạn trai tôi đi cùng.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. “Tôi hiểu.”
“Anh ấy gặp tôi ở Portland, lái xe đưa tôi đi và chúng tôi đã đăng ký phòng ở một khách sạn khác, vì thế tối…”
“Vậy tôi đoán cô không thể ăn tối cùng ngài Mueller rồi. Ông ấy sẽ rất thất vọng. Thời gian của ngài Mueller rất eo hẹp.”
“Nhưng tôi không được biết ngài Mueller sẽ tới khách sạn tối nay”, cô ấp úng. “Tôi nghĩ ông ấy sẽ tới lúc nửa đêm.”
“Ông ấy đã thay đổi kế hoạch khi nhận được email của cô.” Dobbs lạnh lùng. “Ông ấy đang trên đường tới đây trưa nay. Thật đáng tiếc, hừm!”
Erin nhắm mắt và thầm thì một lời nguyền rủa câm lặng. “Vậy thì, ừm, có thể tôi…”
“Không.” Giọng Dobbs nghiêm khắc, uy hiếp. “Không đời nào. Không ăn tối với hắn ta tối nay. Quên chuyện đó đi.”
Nigel ho khan. “E hèm. Có lẽ tốt nhất cô nên giải quyết ổn thỏa vấn đề cá nhân của mình. Tôi sẽ bảo ngài Mueller về sự thay đổi kế hoạch của cô lúc ông ấy tới.”
“Cám ơn ngài”, cô khổ sở.
“Và nếu ngài Mueller mạo hiểm tiếp tục sử dụng dịch vụ chuyên nghiệp của cô, tôi sẽ coi là một ân huệ to lớ