
ẽo đẽo bám theo cô ấy được. Thế là phạm pháp. Nó được gọi là rình rập. Một gã điên cuồng săn đuổi phụ nữ. Anh đã phải nỗ lực rất lớn để không hành động điên rồ như thế. Em có hiểu không?”
Sean trông có vẻ đau đớn. “Phải, nhưng để cô ấy tới gặp kẻ đang vung vẩy những tấm vé tới Paris sao? Chúa ơi, Con. Đám biện pháp ấy triệt mọi hy vọng rồi đấy.”
“Đừng làm anh lại phải bắt đầu”, anh gầm gừ. “Anh đã vật lộn cả đêm qua. Ít nhất cô ấy cũng không đi một mình. Tonia có lẽ sẽ khích lệ Mueller. Chết tiệt, cô ta cũng có thể đề nghị một cuộc tình tay ba.”
“Ý anh làTonia Vanquez à? Cô bạn gái y tá trơ tráo của Erin?”
Connor giật mình nhìn em trai. “Làm sao em biết về cô y tá trơ tráo Tonia? Anh chưa bao giờ kể về cô ta với em.”
“Em gặp cô ta sáng nay khi đưa Miles tới. Cô ta đang nói chuyện với mẹ Erin. Ngực rất đẹp. Em nhận ra cô ta, anh biết mà.”
“Ở đâu?”
“Ở bệnh viện.” Sean nhìn anh buồn cuời, như thể chuyện này hết sức rõ ràng. “Cô ta là y tá ở đó trong lúc anh bị hôn mê. Anh biết em không bao giờ quên một khuôn mặt hay bộ ngực nào mà.”
“Bệnh viện đó? Tonia làm việc ở bệnh viện đó?” Mạng lưới bắt đầu mở rộng trong đầu Connor, chộp lấy những suy nghĩ luôn thay đổi, lao như tên bắn. Chọn lọc và phân loại, tìm kiếm mô hình.
Sean nheo mắt khi nhận ra vẻ mặt anh trai. “Chờ chút. Chuyện gì đang diễn ra thế? Cái nhìn này là sao hả, anh trai? ”
“Erin gặp cô ta hơn một năm trước”, Connor chậm rãi nói. “Thật trùng hợp, phải không?”
“Ừm… chờ một giây. Chúng ta vẫn đang băn khoăn về Novak phải không? Chẳng phải anh đã bảo em là Luksch đang ở Châu Âu và Novak đã hóa thành tro hôm qua rồi sao? Chúng ta quay lại trang đó à, hay thế nào?”
“Đừng bắt đầu với anh, Sean.”
“Không phải!”, Sean phản đối. “Chỉ cần giúp em làm rõ. Em muốn biết chúng ta đang ở đâu trước khi suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.”
“Anh biết thế, chết tiệt!”, Connor bộc phát. “Ngay từ đầu đó là vấn đề của anh. Anh không biết mình đang ở đâu. Anh không biết đâu mới là thật nữa. Anh không thể tin vào mắt, vào tai, vào bản năng của mình, không gì hết.”
“Thôi được. Em đã nổi giận, anh cũng có quyền làm thế”, Sean xoa dịu. “Em sẽ nói chuyện với Davy và Seth. Anh chỉ cần ngồi im. Đừng nghĩ gì hết. Anh luôn làm hỏng việc mỗi khi suy nghĩ quá nhiều. Nếu anh thấy ma quỷ thình lình hiện ra từ thế giới bên kia, hãy gọi cho em. Và đừng gây bất kỳ rắc rối nào hết.”
Connor cố bật cười. “Đó cũng là suy nghĩ của anh. Về em.”
Sean chui vào con Jeep, kéo cửa kính xuống. “Phải. Thật kỳ lạ khi trở thành người nói với anh như thế. Gặp lại sau, anh trai.”
Anh nhìn theo con Jeep lăn xuống đường mòn. Mẫu thông tin mà Sean vừa thông báo tình cờ vang vọng trong đầu anh.
Sự trùng hợp chết tiệt, một y tá làm việc ở bệnh viện anh đã điều trị suốt thời gian hôn mê lại trở thành tri kỷ với Erin. Chẳng mối liên hệ nào có ý nghĩa. Chẳng ai có lý do gì để biết một năm trước anh đã quan tâm đến Erin thế nào. Mẹ cô có thể đoán ra, anh em anh biết. Không ai khác.
Da anh gai gai. Anh cảm nhận điều đó đang đến. Lệnh hành động hiện ra trong đầu anh với một quyền lực không thể chối bỏ. Anh sẽ quay lại bệnh viện đó, tìm kiếm thêm thông tin về Tonia. Ngay bây giờ.
Anh là con trai của Eamon Điên, là xác thịt, là xương máu của ông. Nếu thế nghĩa là anh bị điên, vậy thì anh sẽ điên. Anh thậm chí còn điên rồ hơn nếu cứ chống lại sức mạnh bên trong. Anh không thể đi ngược lại bản tính tự nhiên của mình.
Anh chạy vào nhà, cả người sôi sục với nguồn năng lượng hoang dã. Anh giắt bao da đựng khẩu hai mươi hai li vào mắt cá chân, nhét khẩu SIG-Sauer vào quần. Khoác áo choàng và lao ra xe.
Anh sẽ bị đầy xuống địa ngục vì không rửa bát đĩa cho bữa trưa. Đó là một nguyên tắc cốt yếu để giữ bếp luôn sạch sẽ, nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Chiếc Cadillac lún bánh, nghiến xào xạo trên sỏi. Cuối cùng chiếc xe cũng đi được, nặng nề lăn bánh trên đường mòn.
Anh đang quay lại sự tưởng tượng hoang đường của mình, và ai không thích thì có thể tùy ý chỉ trích.
Chương 23
“Mình không thể tin được”, Tonia mắng mỏ. “Đơn thuần là mình không thể tin cậu lại ăn mặc như thế đến nhà Mueller. Cậu nhợt nhạt như bóng ma, thậm chí ngay cả lúc bình thường, cái áo xám bạc màu hoàn toàn là lựa chọn sai lầm. Còn tóc cậu nửa. Chúa tôi. Cái kiểu buộc tóc củ hành này trông quá cứng nhắc. Có chuyện gì với cậu thế?”
Erin nhìn chằm chằm vào lòng, quá mệt mỏi để phản ứng. “Đừng hỏi nữa, Tonia. Mình đã trải qua một đêm cực kỳ tồi tệ. Mình không muốn trông xinh đẹp. Mình chỉ cần ăn mặc đứng đắn. Đó là tất cả những gì mình yêu cầu bản thân.”
“Cậu nên gọi cho mình. Mình có thể đến và cứu hộ khẩn cấp”, Tonia om xòm. “Không gì có thể nâng cao tinh thần bằng trang điểm nhanh gọn cả, cô gái. Vài đường kẻ mắt kỳ diệu, phấn phủ, phấn nền, một chút phấn hồng…”
“Mình không quan tâm tới Muller. Mình không muốn ông ta tỏ ra thích thú. Chẳng có lý do gì để mình phải quá chú ý đến bản thân hôm nay.”
Tonia ném cho cô cái nhìn lạnh lùng. “Chà! Thứ lỗi cho mình nhé. ”
“Xin lỗi”, Erin khổ sở nói. “Mình khô