
ng gào to không kém. “Anh sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu cứ để trôi tuột đi và em ghét như thế! Em không thể đứng im nhìn anh lãng phí lần nữa!”
Ánh mắt giận dữ của họ nhìn trừng trừng vào nhau. Connor là người đầu tiên quay đi. “Anh không chắc mình có bị điên thật hay không trước khi lại tiếp cận cô ấy”, anh nặng nề lên tiếng. “Anh đã tạo ra đủ thứ hỗn loạn trong cuộc đời cô ấy. Anh cũng không muốn chất thêm rắc rối lên vai cô ấy. Thật tàn nhẫn. ”
Miệng Sean mím chặt. Em trai anh rót cà phê, đưa cho Connor một tách. “Anh không ở cùng Erin lúc Vega bị đánh à?”
“Không. Anh ở cùng cô ấy đến năm giờ sáng. Rồi lén ra ngoài.”
“Anh làm thế làm quái gì? “, Sean gặng hỏi.
“Anh sợ mẹ cô ấy”, Connor thú nhận. “Em đã thấy con Jag. Em có thể chỉ trích anh sao? Dù sao anh cũng quay lại đó lúc tám giờ vào bữa sáng.”
Sean nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cau có. “Cô ấy không thể bảo anh ở cùng cô ấy à? Dù sao cũng đâu thành vấn đề, anh vô tội mà.”
“Anh chắc chắn cô ấy sẽ nói thế nếu anh yêu cầu”, Connor nhẹ nhàng nói. “Nhưng như thế là không đúng. Anh không muốn có gì đó giữa hai bọn anh phải dựng lên từ dối trá.”
Sean dằn mạnh cốc xuống quầy. Cà phê nóng văng đầy tay. Em trai anh lao tới bồn rửa, xả ào ào nuớc lạnh. “Dựng lên từ dối trá, mẹ kiếp! Đồ ngu ngốc tự cao tự đại, không có đầu óc!”
Connor nhăn mặt, bịt tai. “Làm ơn đừng đập phá gì nữa”, anh cầu xin. “Tim anh vỡ nát rồi. Anh không chịu đụng được tiếng ồn.”
“Anh phải rũ bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, chết tiệt! Và anh cũng phải làm thế với cô gái đó. Anh biết tại sao không?”
Connor ngã người ra ghế, cam chịu. Rõ ràng vở kịch hôm nay vẫn chưa kết thúc. “Được. Nói cho anh biết tại sao, Sean. ”
“Bởi vì anh xứng đáng. Anh là một người ngay thẳng. Anh đại loại… cao quý hay gì đó. Với lòng tự tôn của anh. Thôi thúc hành động của anh. Đó chính là lý do tại sao Davy và em luôn trêu chọc anh về tinh thần cao thượng. Đó là một điểm yếu không thể che giấu. Khiến anh dễ bị tấn công.”
Connor thở dài. “Đó chỉ là một…”
“Anh là một chàng trai tốt, Con”, Sean chà đạp lên sự phản đối của anh. “Hơn cả Davy hay em. Hơn bất cứ người nào em biết, có lẽ là trừ Jesse và xem chuyện gì xảy ra với anh ấy đấy. Anh không thể quỵ lụy, anh không thể giả vờ cắn câu và bỏ chạy. Anh không thể thỏa hiệp. Giống như, thậm chí cả anh cũng không biết làm thế nào.”
Connor nhìn chằm chằm vào cốc cà phê của mình và cố không nhớ tới Jesse. Anh cảm thấy quá tệ rồi. “Bố cũng như thế”, anh chỉ ra. “Ông ấy cũng không biết làm thế nào để khom lưng uốn gối. Nên ông bị bẻ gãy.”
Cả hai rơi vào im lặng. Bóng ma khổ sở của những ký ức về Eamon đè nặng lên họ. Eamon là một người đàn ông đáng kính và tốt bụng, nhưng ông đã bị những sỉ nhục mạnh mẽ mà cuộc đời trút lên ông làm vỡ mộng. Đau buồn và tức giận đã ăn mòn lý trí của ông đến khi nó hoàn toàn biến mất.
“Anh không giống bố, Con”, giọng của Sean rưng rưng vì xúc động. “Anh mạnh mẽ hơn bố. Và anh cũng tử tế hơn. ”
Connor nhấp một ngụm cà phê, tìm kiếm xung quanh để thay đổi chủ đề. Bản thân cà phê luôn luôn là một kẻ đồng lõa có ích. “Chúa ơi, làm thế nào em có thể pha thứ đồ uống này mạnh thế? Nó ăn mòn ruột anh mất.”
“Đó là do whiskey, đồ ngốc, không phải tại cà phê của em. Để em xoa dịu nó bằng ít đồ ăn”, Sean nói. “Đi tắm đi trong khi em làm bữa trưa cho anh.”
“Đừng làm hư anh”, Connor gắt nhẹ. “Anh có thể tự lo bữa…”
“Đi tắm đi và mặc một trong những cái áo của em. Không phải đám rẻ rách xỉn màu, bạc phếch của anh. Anh muốn thế giới tin rằng anh có đầu óc bình thường, khỏe mạnh hả? Bắt đầu bằng cách cạo râu và chải đầu đi.”
Khi Connor quay lại bếp, anh đã cạo râu sạch sẽ, gọn gàng trong chiếc áo sơ mi vải jean anh tìm thấy trong tủ quần áo của Sear. Em trai anh nhìn anh bằng ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân và gật đầu. “Anh sẽ ổn thôi.”
Connor lầm bầm, ngồi xuống. Họ tôn trọng thỏa thuận ngầm là không khoét sâu thêm các chủ đề chân thực, khó nói. Và vì không có gì để nói ngoài chứng điên loạn, giết người, yêu đương, thất tình, và chỉ có Chúa mới biết còn gì nữa nên họ tập trung nhai, nuốt món giăm bông nướng và bánh sandwich kẹp pho mát của Sean trong im lặng.
Sau đó Sean khoác áo da. “Em nấu ăn thì anh phải rửa chén đĩa”, em anh thông báo. “Em sẽ đi tìm Davy. Chúng ta sẽ bắt đầu gạt bỏ các chướng ngại trong cáo buộc giết người này.”
“Đừng có dính vào chuyện này”, Connor gắt gỏng lúc đi theo ra xe.
Sean cắm chìa khóa. “Em biết rồi. Anh nên tìm Erin, sau khi đã cạo râu thế này. Nói chuyện với cô ấy. Sử dụng vẻ quyến rũ của nhà McCloud.”
“Quyến rũ, chết tiệt. Anh như thằng đần mỗi khi ở cạnh cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn đang bận rộn với một tên triệu phú đam mê nghệ thuật, muốn quăng đống trang sức lên người cô ấy và đưa cô ấy đi Paris.”
Quai hàm Sean chùng xuống thất vọng. “Cái gì? Vậy mà anh để cô ấy đi hả? Đầu óc anh để đâu thế, Con? Trong một cái hộp giấu dưới gầm giường à?”
“Cô ấy sẽ không cho anh đi cùng”, Connor hầm hừ. “Cho cái sọ dày cộp của em thông suốt đi! Cô ấy không muốn anh, nên anh không thể l