Polly po-cket
Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy

Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy

Tác giả: Hồng cửu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325653

Bình chọn: 10.00/10/565 lượt.

lại sắp thể hiện bộ dạng không phù hợp với thân phận địa vị rồi!” Vừa nói xong ông bố già lập tức thu hồi lại nước mắt nở ra nụ cười.

Lúc tôi cùng Hạ Tu đã ngồi ở trong xe chuẩn bị khởi hành, bố già đột nhiên xông tới nằm sấp trên cửa xe lớn tiếng nói với tôi: “Phẩm Phẩm, không phải chỉ riêng lần về nhà này con mới gọi cha là cha chứ, lần sau mỗi lần về nhà con đều sẽ gọi cha là cha đúng không?”

Tôi đúng là bị đồng chí già Hạ Chấn Hưng này làm cho nghẹn thở rồi.

Tôi nói: Không.

Trong nháy mắt, sắc mặt cha già trở nên trắng bệch.

Tôi vội vàng nói tiếp: Cha, cha đừng nóng vội cha. Ý của con là không chỉ lúc về nhà mới gọi cha là cha, mà ở trường học con vẫn gọi cha là cha. Cha yên tâm đi cha!

Có thể là trong câu tôi vừa nói có xen lẫn vô số tiếng “cha” khiến cha già rất hưởng thụ, ông vô cùng kích động cùng vui mừng bèn dùng sức vung tay tạm biệt tôi. Mẹ tôi đứng bên cạnh ông, cực kỳ bất đắc dĩ nhắc nhở liên tục không ngừng: Lão Hạ, cẩn trọng, cẩn trọng!

Hạ Tu không biết đã cười giễu cợt bao nhiêu lần trong suốt quá trình ly biệt này.

Xe đang trên đường cao tốc, Hạ Tu mở miệng nói với tôi: “Nhậm Phẩm, em đã khôi phục lại được tinh thần chưa, nói thật cho anh”.

Tôi nói: “Anh, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, anh xem em đã dần dần lại có tinh thần trêu chọc nói giỡn cùng người khác rồi đó!”

Hạ Tu vẻ mặt phớt tỉnh nói với tôi: “Phẩm Phẩm, nếu như trên đường về lần này em có thể chọc được anh cười mười lần, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em, bất cứ yêu cầu nào cũng được, em thấy sao?”

Tôi nói: “Vậy cũng được, nhưng em đưa yêu cầu của em trước nhé, em muốn anh phải đáp ứng mười yêu cầu của em!”

Hạ Tu nghe xong yêu cầu của tôi buồn cười mà nói: “Em thật lưu manh, mười yêu cầu này của em thì hết chín lần em sẽ hung hăng sai bảo anh bằng mọi cách, còn lại một yêu cầu cuối cùng, em lại dùng nó để yêu cầu anh thỏa mãn mười yêu cầu nữa đúng không?”

Tôi vui vẻ cười nói: “Chắc gì! Anh đúng là vĩ nhân có thể học một biết mười! vui mừng nhìn tôi nói: “Phẩm Phẩm, rốt cuộc em cũng có thể cười vui vẻ rồi!”

Hạ Tu lái xe đưa tôi trở lại trường học. Chính vì ngoại hình Hạ Tu cùng chiếc xe của anh đều tương đối nổi bật nên trên đường đi đặc biệt thu hút ánh mắt của quần chúng xung quanh.

Đến hôm sau trong trường bắt dầu điên cuồng lưu truyền một lời đồn đại: Nghe nói tôi được một người giàu có bao dưỡng, lúc trước nghỉ một thời gian dài như vậy chính là đi cùng với người ta. Nghe nói các nữ sinh đối với lời đồn đại khuyếch trương này cũng rất tức giận, bọn họ tức giận chính là “tại sao bao dưỡng nữ sinh khác lại là xã hội đen, mà đến lượt con bé Nhậm Phẩm này lại là anh chàng đẹp trai ưu tú đến như vậy. Chẳng lẽ bây giờ ngốc tử lại được ưa chuộng hơn chăng?”

Hôm tôi trở lại trường học, vì chuyện scandal bay đầy trường mà sư huynh một đường đi thẳng đến trước mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức ra đề cho tôi lựa chọn. Tôi đặc biệt bực tức anh, không biết từ lúc nào đã được chân truyền thừa kế y bát của Cố Thiến. Sư huynh nói: “Bạn học Nhậm Phẩm, hiện nay trong trường lưu truyền về chuyện tình của em theo ba hướng: 1. Nhậm Phẩm được người ta bao dưỡng; 2. Nhậm Phẩm câu dẫn đàn ông giàu có đã có vợ; 3. Nhậm Phẩm bí mật kết hôn trong dịp nghỉ Quốc Khánh. Em là người trong cuộc, xin hỏi trong ba tình huống trên thì cái nào giống thật nhất?”

Tôi cảm thấy trí tưởng tượng của quần chúng nhân dân thật khó có thể tưởng tượng được. Nhìn xem, Hạ Tu chỉ lái xe đưa tôi tới có một lần thôi mà cuộc đời tôi đã được quần chúng nhân dân tưởng tượng ra nhiều tình huống đến như vậy.

Tôi nói: “Sư huynh, thật ra thì em ở trường hợp thứ tư, Nhậm Phẩm cùng người ta tư thông, sau đó bị bỏ rơi, may mắn lấy lại được tình thân quý giá mới có thể kiên cường mà sống”.

Sư huynh hung hăng “Phì” một tiếng với tôi nói: “Nói gì mà lung tung lộn xộn vậy, cái gì mà tư thông vứt bỏ thân tình, em hãy giải thích kỹ cho anh xem nào”.

Tôi cũng “Phì”một cái với sư huynh, lấy dáng vẻ xem thường nói với anh: “Thật là ngốc, người ta nói cái gì thì tin cái đó, anh xem với quan hệ thù địch bao nhiêu năm với anh như vậy, em có thể khai báo sự thật với anh sao?”

Sư huynh nói: “Được, nếu em không khai báo sự thật thì để lại di ngôn đi. Bàn giao xong anh lập tức tiễn em lên đường!”

Tôi chưa kịp mở miệng thì con quỷ Cố Thiến đột nhiên xuất hiện, cô ấy giống như gà mẹ bảo vệ gà con vọt tới trước mặt sư huynh phẫn nộ quát: “Triệu Hòa Bình, anh nói hươu nói vượn cái gì đó! Nhậm Phẩm lúc trước gặp phải sóng to gió lớn, vất vả lắm mới tỉnh lại mà anh lại dám rủa chết cô ấy! Em cho anh biết, Triệu Hòa Bình, Nhậm Phẩm về sau nếu có khuynh hướng hay hành

động tương tự như tự sát, tự hại bản thân hay tự làm khổ mình thì em nhất định không tha cho anh!”

Tôi cảm thấy tình hình trước mắt có chút khác thường!

Lúc trước mỗi khi Cố Thiến nhìn thấy sư huynh đều không gọi “sư huynh” theo tôi, mà gọi là thầy giáo Triệu, nhưng bây giờ Cố Thiến lại có thể hung tợn réo tên “Triệu Hòa Bình”, mà thần kỳ hơn chính là sư huynh bị mắng lại vui vẻ chịu đựng.

Chắc chắn là trong lúc tôi