Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy

Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy

Tác giả: Hồng cửu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325671

Bình chọn: 10.00/10/567 lượt.

a lại càng cảm thấy thật ra thì đã có nhiều hơn. Phật Tổ nói cho chúng ta biết, muốn cười đối mặt, không đi oán giận. Tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Phải biết, nhất định khiến cả đời thay đổi, và cho cả trăm năm về sau, một thứ hoàn toàn mới trong thời gian sau này”.

Tôi nghe qua lời đại sư nói, rơi vào trầm tư, thật lâu không thể nói.

Làm cho tôi trong lúc trầm tư bừng tỉnh lại thì phát hiện nước mắt đã thấm ướt mặt.

Tôi đứng lên, hướng đại sư thành kính mà cảm kích, nhẹ nhàng lạy tạ.

Tôi nhớ tới người xưa đã từng nói: thứ nhất tốt nhất không cần gặp, như thế cũng không cần mến nhau; thứ hai tốt nhất không quen biết, như thế cũng không cần tưởng niệm; thứ ba tốt nhất không kết bạn, như thế cũng không thiếu nợ nhau.

Tình cảm, thật là một điều kỳ lạ. Hôm qua hồng nhan vẫn còn say đắm nằm trong ngực, sáng nay tỉnh lại lại phát hiện, trước ngực hơi lạnh lùa vào, chính là hồng nhan đã rời xa. Chợt tỉnh lại sau giấc mộng dài, rõ ràng cảm giác người và vật không còn như xưa. Chuyện cũ như khói, người đời chỉ nhìn như một người say. Trong mơ màng có mộng đẹp, rồi khi tĩnh lại cũng cảm thấy thật sự bi thương.

(ta choáng với đoạn này, toàn là thơ cổ không thôi)

Tôi chợt hiểu ra một cái đạo lý: người ta chỉ có thể làm chủ tình cảm của mình, lại không can thiệp được người khác hỉ nộ ái ố.Trong tình cảm không có người nào người nào, cũng không ai có thể giam cầm ai, ai cũng có quyền lựa chọn rời đi.

Cho nên Đỗ Thăng, khi anh lựa chọn rời đi, tôi sẽ buông tay; nhưng là, sau khi anh rời đi, tôi có thể tự mình chữa trị vết thương ở trái tim không?

Mà anh rời khỏi tôi, lại yêu người khác, cô ấy có cùng ý nghĩ với tôi, cho dù như thế nào, chỉ mong anh hạnh phúc.

Đại sư nói, không bằng để xuống.

Đỗ Thăng, anh khiến tôi yêu anh, chỉ cần một giây đã đủ; nhưng là tôi muốn quên anh, lại cần thời gian cả đời.

Song, vì trả lại tự do cho chính mình, tôi sẽ kiên cường thử bỏ xuống anh, Đỗ Thăng.

Chuyện cũ như khói nhàn nhạt nhìn,

Vả lại lưu say sau nhớ lại triền miên.

Tỉnh lại khẽ vuốt áo nhăn,

Nhưng cảm giác một giấc chiêm bao đã ngàn năm.

Đừng như vậy người ta còn là học sinh đấy – chương 25

Chương 25: Bắt đầu tỉnh lại

Tôi trải qua một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ấm áp. Đối với việc tôi có thể từ bỏ hiềm khích trong lòng chủ động hòa nhập với gia đình này, mẹ đối với tôi có

loại tâm tình gần như là cảm kích, yêu thương tôi so với trước kia càng thêm mãnh liệt đến mức tình yêu của mẹ dường như sắp nhấn chìm cả người tôi xuống.

Vào một buổi sáng vô tình nào đấy, tôi vô tình gọi đồng chí Hạ Chấn Hưng một tiếng “Cha” khiến cha già kích động đến mức thiếu chút nữa thì từ trên cầu thang lăn xuống. Mẹ tôi còn khoa trương hơn, nước mắt rơi không dứt.

Hạ Tu vẫn đeo vẻ mặt vô tình lãnh đạm, nhưng ý cười trong ánh mắt anh lại không thể che giấu được.

Sau cái ngày tôi kêu một tiếng “cha” kia, đồng chí Hạ Chấn Hưng thỉnh thoảng lại tìm cớ tiếp cận tôi, mà chẳng có gì để nói, chỉ là cùng tôi nói chuyện phiếm, mục đích là muốn nghe tôi gọi nhiều, nhiều hơn nữa hai tiếng cha-a-cha.

Lúc mẹ tôi phát hiện ra hiện tượng này liền cảm thấy hành động cùng địa vị tôn nghiêm của đồng chí Hạ thật không phù hợp, vì vậy về sau mỗi khi bố dượng tôi có ý định mon men lại gần thì mẹ tôi sẽ xuất hiện trong nháy mắt, vừa trăm căn ngàn dặn bên tai cha dượng tôi thân là trưởng bối nhất định phải cẩn trọng vừa đưa mắt bảo tôi thỉnh thoảng cứ vô duyên vô cớ chủ động gọi ông một tiếng “cha”.

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ một ngày, Hạ Tu đưa tôi trở lại thành phố D. Trước khi đi tự nhiên tôi lại thấy vô cùng lưu luyến mái nhà này. Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, hết sờ sờ tóc tôi lại sờ sờ gương mặt tôi, rồi lại sờ sờ đến tai tôi, rồi đến cánh tay nhỏ bé của tôi, chưa tới ba mươi giây mà cả người tôi đã bị bà sờ mó đến mức sinh điện. Tôi nói: “Mẹ, may mà mẹ chỉ có hai tay, nếu mà nhiều hơn thì cả nhà mình phải tiếp đất để sống qua ngày mất”.

Nghe tôi nói mẹ vui vẻ lên một chút chỉ có điều nước mắt vẫn cứ tự nhiên rớt xuống.

Mẹ tôi vừa khóc vừa cười hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, tháng sau con có thể về nhà không?”

Tôi dở khóc dở cười trả lời: “Mẹ, tháng sau lại có ngày Quốc Khánh nữa sao? Nếu có con nhất định sẽ trở về!”

Lúc cáo biệt cùng đồng chí Hạ già, tôi nói: “Cha, con ôm cha nhé, chúng ta ôm tạm biệt nào!”.

Tôi không nghĩ đồng chí Hạ già trên đầu đã một đống tuổi rồi mà lại đặc biệt hồn nhiên, ngây thơ, nghe tôi đề nghị “ôm tạm biệt” liền bày vẻ mặt ngây thơ ham học hỏi tôi: “Phẩm Phẩm, không phải là hôn tạm biệt sao?”

Tôi liền trưng ra vẻ mặt phớt tỉnh nói: “Da, cha nói đúng, là hôn tạm biệt. Nhưng mà trong tình huống của hai chúng ta có vẻ không thích hợp lắm, vả lại mẹ con đang ở bên cạnh nhìn đấy. Ôm tạm biệt là được rồi”.

Cha già cười híp mắt, ra sức gật đầu, mẹ tôi lại nhéo nhéo mặt tôi nói: “Cái con hổ con này, lời lẽ khó coi như vậy mà cũng dám nói!”

Sau khi ôm tạm biệt cha dượng, lúc tôi định bước lên xe lại thấy dáng vẻ chực muốn khóc của đồng chí già Hạ Chấn Hưng. Tôi vội vàng gọi mẹ: “Mẹ mau nhìn ông chồng già của mẹ kìa, có vẻ


Old school Easter eggs.