
ếc xe phía trước nổi điên.
– Chết tiệt! – Shin lầm bầm rồi ra khỏi xe mạnh tay đóng cánh cửa xe một cách không thương tiếc.
– Này! Mắt để đâu vậy?
Nó đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Shin.
– Cậu ta là học sinh mới lớp mình mà – Shin nghĩ thầm – Nhưng là ai thì cũng vậy thôi.
– Bồi thường là được thôi mà – Raindy vẫn ngồi trong xe nói chuyện với Shin chứ không ra khỏi xe.
– Cậu nói cái gì? Bồi thường là xong sao? Vậy nếu vừa rồi va chạm mạnh, ví dụ như tôi chết thì sao? Cậu cũng nói bồi thường là được à? – Shin gắt gỏng.
– Chứ không lẽ tôi phải chết theo cậu luôn à?
– Thật là ngang tàn!
– Đằng nào đụng cũng đụng rồi. Cãi nhau chỉ mất thời gian thôi. Nói đi! Cậu muốn bao nhiêu?
– Cái gì? Cậu đang nói chuyện tiền bạc với tôi đấy à? Đụng trúng xe tôi mà không một lời xin lỗi còn ở đây phách lối nữa à?
– Sao các người cứ thích được xin lỗi vậy? Xin lỗi thì giải quyết được gì?
– Không được gì nhưng đó là phép lịch sự tối thiểu, cả điều này mà cậu cũng không biết sao?
– Thế bây giờ cậu đứng đây cãi đến cũng không để cho tôi đi trong khi phía sau các xe khác đang nhấn còi inh ỏi là lịch sự à?
– Tôi… – Shin bối rối.
Raindy lấy giấy bút viết nguyệch ngoạc một hàng số rồi đưa cho Shin.
– Đây là số điện thoại của tôi, cậu mang xe đi sửa đi rồi gọi cho tôi, tôi sẽ chịu chi phí sửa chữa.
Tiếng còi và những tiếng phàn nàn ở phía sau ngày một lớn. Shin không còn cách nào khác đành lái chiếc xe thương tật của mình tránh ra một bên.
Và không một chút do dự, Raindy cho xe lao vút đi bỏ lại Shin và sự tức tối.
Đừng cố gắng chạy trốn vì đó là định mệnh – Chương 7
Tất cả mọi người đang đứng trong phạm vi 50m tính từ cửa Eden Club đều trầm trồ vì vẻ đẹp của chiếc xe vừa đỗ xịch lại trước cửa Eden.
Đó là siêu xe Bugatti Veyron 16.4 Super Spost, một trong mười siêu xe chạy nhanh nhất Thế Giới, được mệnh danh là ông hoàng tốc độ. Là niềm mơ ước của những tay đua.
Và xe sao thì người vậy. Ba cô gái bước ra từ trong xe mang những vẻ đẹp hút hồn. Dáng cao như người mẫu.
Mita quyến rũ trong chiếc váy ống da báo quàng thêm chiếc khăn lông màu đen. Tóc búi cao, mang giày cao gót đen. Túi sách nhỏ cầm tay.
Anna thì cá tính trong chiếc áo somi thụng cột tà, quần đùi jean, giày bít cao gót màu đen, cổ cao đến mắt cá chân. Túi sách màu đen cỡ lớn. Mái tóc hung đỏ dập xù.
Raindy thì không khác gì một thiên sứ địa ngục. Quần da đen bó sát, áo da đen kéo khóa, mang boss da đen, tay đeo bao tay nửa ngón cũng bằng da và cũng màu đen nốt. Tóc để tự nhiên.
Và khác với hai người bạn của mình, Raindy không hề trang điểm trong khi hai người bạn trang điểm khá đậm.
Vừa thấy Raindy bước vô cửa Soo Bin đã nhảy bật ra khỏi chiếc ghế sofa ở khu khách VIP
Thấy biểu hiện của Soo Bin, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về hướng Soo Bin đang nhìn.
Không hẹn mà gặp, ba người còn lại cùng đứng lên theo Soo Bin (thiếu điều chưa nhảy dựng lên) và đều nín thở khi nhìn thấy ba người con gái đẹp như tranh vẽ đang tiến lại gần.
– Đúng giờ quá nhỉ! – Soo Bin chỉ tay vào chiếc đồng hồ đang đeo trên tay, miệng cười toe toét.
– Chính là cậu ta, người đụng trúng xe mình – Shin nghĩ thầm và nhìn Raindy bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
– Các cậu, đây là Raindy, em gái tớ – Soo Bin nói một cách tự hào.
– Còn đây là Mita và Anna, bạn thân của Raindy.
– Chào mọi người – Anna cười thân thiện.
– Đây là Shin, Ji Hoo, Hee Mi. Đều là những nam thanh nữ tú của trường Chun Ja đấy.
– Rất vui được làm quen – Mita nói vẻ khách sáo.
– Mà sao mọi người lại đứng hết vậy? – Anna thắc mắc.
Thế rồi lại một lần nữa không hẹn mà gặp, tất cả lại cùng một lượt ngồi xuống.
– Bin à, cậu có em gái sao? Sao trước giờ không gặp vậy? – Ji Hoo
– Em gái tớ sống ở Mỹ, mới về Hàn Quốc được mấy ngày.
– Thế mà bọn này còn tưởng hôm nay cậu sẽ giới thiệu bạn gái cơ đấy – Hee Mi.
– Em gái tớ còn quan trọng hơn bạn gái ấy chứ – Soo Bin cười, xoa đầu.
– Ra đây là em gái cậu à? Hồi chiểu tớ xém chết trong tay cậu ấy đấy? – Shin vừa dứt lời thì tất cả mọi người trong bàn cùng nhìn Shin bằng ánh mắt tò mò.
– Tôi gặp cậu rồi sao? – Raindy
– Cái gì? Hồi chiều đụng trúng xe tôi mà bây giờ định chối sao?
Soo Bin, Anna và Mita cùng phá lên cười ngặt nghẽo.
– Cười gì thế hả? Các cậu không tin tớ à? – Shin cau có.
– Tin chứ. Tớ tin chắc là có chuyện đụng xe. Nhưng em gái tớ không nhớ mặt cậu đâu.
– Nói vậy là sao? – Shin ngơ ngác.
– Rain không nhớ mặt con trai đâu, phải gặp ít nhất chục lần thì may ra cậu ấy mới nhớ được – Anna giải thích.
– Còn có người như vậy nữa sao? – Hee Mi
– Thôi, quên chuyện đó đi. Uống đi nào! – Ji Hoo.
Mọi người cười nói rất vui vẻ, một hồi sau Mee Hi kéo Shin ra nhảy, Mita và Anna cũng kéo nhau ra nhảy. Raindy thì cứ ngồi im, giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, dựa lưng vào ghế, ngả đầu ra sau, dùng ngón trỏ và ngón cái của tay trái day day trán.
– Em sao vậy? Mệt à? – Soo Bin quan tâm.
– Có một chút!
– Vậy em về nghỉ sớm đi, lần sau chơi tiếp cũng được.
– Không cần đâu.
– Nhìn em miễn cưỡng quá đấy.
– Nếu thấy thương thì cho em điếu thuốc đi!
– …..