Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh

Tác giả: thuphamld

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321882

Bình chọn: 8.5.00/10/188 lượt.

ến mấy vòng công viên bệnh viện.

Min Won muốn trở lại căn phòng mà Raindy đã nằm. Căn phòng đó vẫn còn mùi hương của Raindy.

Min Won đang cúi đầu bước đi thất thểu. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Bước vô phòng, Min Won cũng không buồn ngẩng đầu lên.

– Hôm nay cậu đến muộn – Một giọng nói quen thuộc vang lên, dù rất nhỏ và khá yếu ớt.

Min Won giật mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn và thấy Raindy đang ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ban nãy vì quá hoảng hốt nên Min Won đã bỏ chạy mà không nghe cho hết câu chuyện của hai y tá.

– Thôi cậu đừng buồn nữa. Hôm nay cũng có một kì tích xảy ra đấy.

– Là gì vậy?

– Một cô gái trẻ cũng bị trấn thương đầu rất nặng và hôn mê sâu nửa năm nay đã tỉnh dậy đấy.

– Hình như tớ biết bệnh nhân này. Cô ấy được chuẩn đoán sẽ không bao giờ tỉnh lại, vì sợ người nhà cô ấy thương tâm nên trưởng khoa của chúng ta đã nói dối rằng có thể cô ấy sẽ tỉnh lại.

– Ừ, sáng nay cô ấy tỉnh lại rồi đấy.

– Tớ nghe các y tá khác bàn tán rất nhiều về bạn trai của cô ấy.

– Ừ, cậu ta cực kỳ đẹp trai mà lại rất chung tình nữa. Ngày nào cũng đến và mang theo hoa. Nghe y tá đặc biệt của bệnh nhân đó nói cô ấy thấy có lần cậu ta ngồi khóc thút thít bên giường bạn gái rất lâu.

– Có lẽ cô gái ấy tỉnh lại được là nhờ ý chí mạnh mẽ muốn ở bên người mình yêu thương.

– Phải đấy. Tớ mà có người bạn trai như vậy tớ có chết cũng còn sống lại chứ đừng nói hôn mê.

– Rain? – Min Won ngạc nhiên, vội lau nước mắt đi.

– Ừ, tớ đây. Không nhận ra tớ nữa à?

– Cậu còn sống sao?

– Cậu mong tớ chết lắm à?

– Không, không phải đâu. Cậu tỉnh dậy hồi nào vậy? Cậu vừa đi đâu?

– Tớ tỉnh lại hồi sáng, vừa đi kiểm tra tổng quát lại.

Min Won bước đến quỳ bên xe lăn. Hai bàn tay ôm lấy gương mặt gầy gò của Raindy.

– Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Tớ đã rất mong đợi ngày này. Tớ đã rất muốn nói với cậu rằng tớ rất yêu cậu.

– Tớ biết rồi.

– Cậu cũng cảm nhận được tình cảm của tớ sao? – Min Won vui mừng.

– Một chút. Hơn nữa ngày nào cậu cũng đến đây nói với tớ câu đó mà.

– Cậu có thể nghe thấy tiếng tớ nói sao?

– Ừ, tớ có thể nghe thấy mọi người nói gì.

Min Won đỏ mặt. Cậu đang ngại vì những lời thổ lộ cực sến mà ngày nào cậu cũng nói với Raindy trong khi cô đang hôn mê.

– Vậy nên tớ đã rất cố gắng để tỉnh lại. Vì tớ muốn nói với cậu rằng… tớ cũng rất yêu cậu.

Min Won dường như không tin vào tai mình. Min Won đang hạnh phúc cực kì. Không chần chừ gì nữa. Min Won đặt lên môi Raindy một nụ hôn nồng cháy.

==== The End ====


Duck hunt