
đều tưởng tượng anh đang đứng ngay sau lưng, đang cười với cô…
An Tín bước tới trước gian hàng thứ hai, mua hai xiên takoyaki, nói: “Nhìn thì không được sạch sẽ cho lắm, có điều ăn rất ngon”. Cô cúi đầu, tìm lại dấu chân xi măng ngày trước, nghĩ thầm trong bụng: em từng một lần nhớ anh ở đây.
Cô đến quán thứ ba, mua bánh sen, nóng hôi hổi, trong lòng bàn tay, dành cho anh nụ cười đẹp nhất. “Anh nếm thử không?”
Lúc cúi đầu, cô lại nhẩm tính trong lòng: Em cũng từng nhớ anh một lần ở đây.
Cô đi liền một mạch sáu quán cũ, đếm liền một mạch sáu lần, gợi lên từng tầng từng tầng đau khổ: ở đây, còn cả đây nữa, em đều đã nhớ đến anh.
Trên sông có chiếc xuồng máy kêu tu tu, An Tín dắt Dụ Hằng vượt xuyên qua cầu, nhằm bờ bên kia thẳng tiến. “Bên đó có xã đoàn, bố em thường hát ở đó, cùng hội bạn nghiệp dư giải khuây”.
Dụ Hằng kéo cổ tay cô: “Đi chậm một chút, không phải vội như thế”.
Thời gian chầm chậm trôi qua, anh có lẽ cũng đã nhận ra, cô đang đưa anh đi cáo biệt quá khứ, đi càng nhanh, cô sẽ biến mất càng sớm.
An Tín buông tay bước chầm chậm, nghiêng đầu nói với anh: “Lúc còn nhỏ, bố tối nào cũng đưa em ra đây chơi, bảo em rằng kinh kịch là thứ vô cùng thần kỳ, còn mua kẹo hồ lô dụ em ngồi xuống, ngoan ngoãn xem. Em bắt đầu nghe “Trát Mỹ Án”, “Tỏa Lân Nang” từ lúc năm tuổi, lớn lên chút nữa thì hát theo “Bạch Xà Truyền”, “Khuyên Phò Mã”, một vài lần sắm vai thằng ở, con sen trong đám diễn viên nghiệp dư. Đến năm mười một tuổi, em cuối cùng cũng chủ động mở miệng nói, bố em quay một vòng, tối hôm đó còn gói bánh ú đỏ cho cả nhà ăn.
Cô quay sang, nhìn về phía trước thở dài thườn thượt: “Lần đó nói được, đều nhờ có cậu bé trông rất đáng yêu, em định lừa cậu ấy lại để bắt nạt”.
Dụ Hằng dừng bước: “Em lúc nhỏ từng bị tự kỷ?”
“Đúng thế, kể ra thì xấu hổ, cậu bé đó trông thế nào em quên mất rồi, chỉ nhớ là trong tên cậu ấy có chữ “Đông”.
Trên sân khấu kịch được xây bằng xi măng và ngói xanh, có bóng hai người đang chuyển động. Vai nữ mũ phượng với khăn quàng vai, đưa mắt tình tứ; vai nam roi ngựa cầm ngang, lưu luyến bịn rịn. Ở cột đèn bên cạnh, huyền sách, hồ cầm! [5'> i i a a kéo triền miên, đám diên viên nghiệp dư bên dưới nhịp phách tương ứng, đầu đung đưa kéo dài nhịp phách, khe khẽ ngâm nga.
[5'> Nhạc cụ.
An Tín kéo tay Dụ Hằng bước đến phía sau, nhìn màn hình sân khấu rực sáng nói: “Chỗ này sắp bị di dời rồi, hôm nay là buổi diễn Bá Vương Biệt Cơ cuối cùng”.
Dụ Hằng khoanh tay, lặng lẽ xem một lúc, rồi lên tiếng: “Hàn binh dĩ lược địa, tứ phương tận Sở ca”I6'>.
[6'> Quân Hán đã chiếm được đất, bốn phía hát bài hát nước Sở.
An Tín ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh cũng hiểu kinh kịch?”
Anh lặng lẽ cười, đứng trong bóng tối lờ mờ, vẻ trổng trải không nói thành lời. “Để có được tiếng nói chung với em, anh đã phải âm thầm cố gắng rất nhiều, không chỉ chuyện này, anh còn thu thập cừu QQ mà em thích, muốn tìm ra điểm chung giữa em và nó”.
Cô không đáp, anh quay mặt lại sân khẩu chói lóa, chầm chậm nói: “Tiếc là, em bây giờ chỉ muốn vở kịch hạ màn”.
An Tín nhớ lại lời bố. Bố nói kinh kịch là thứ vô cùng thần kỳ, nó có thể mở màn khi con người ta mong chờ, diễn một lượt buồn vui li hợp thế gian, rồi lại nhằm lúc con người ta chìm đắm trong bi thương, nhanh chóng thu lại bối cảnh phồn hoa, để lại chút hồi ức thấp thoáng.
Cô đưa mắt nhìn sang, trên sân khấu, hai diễn viên đã đang cúi người chào tạm biệt, đón nhận sự cáo biệt vừa hạnh phúc lại lưu luyến, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
An Tín đưa Dụ Hằng đi tất cả những nơi đã qua, thịnh tình tiếp đãi anh một chuyến, rồi vẫy tay tạm biệt: “Bye bye, sau này chúng ta không ai nợ ai”.
Dụ Hằng giang rộng vòng tay, vẫy tay ra hiệu cho cô: “Lai đây đươc không? Anh muốn ôm em môt chút”. ‘
“Anh không sợ dị ứng sao? Hôm nay em không mang mũ”.
Cánh tay anh vẫn giơ thẳng, kiên định vững chãi.
An Tín bước tới, ôm anh một cái thật tự nhiên thoải mái, cánh tay anh đột nhiên thu lại, chặt đến mức lồng ngực cô trong thoáng chốc ngừng thở. Anh lướt nhẹ đôi môi lên cổ cô, mở miệng nói “Anh…”, xuồng máy trên sông bỗng lại tu tu, nhấn chìm phần còn lại của câu nói.
Cô sửng sốt đứng đó. Anh lại khẽ thì thầm bên tai:
“Anh chưa làm bất cứ điều gì không phải với em, nhưng lại toàn phải đón nhận sự trừng phạt từ em, An Tín, em thật sự không công bằng với anh”.
Đóng cửa thả boss – chương 10.1
Gần đến lễ kỷ niệm thành lập Dực Thần, tổng bộ yêu cầu các công ty các phòng ban đóng góp tiết mục, tranh tài đua sắc một phen, hứa hẹn người chiến thắng cuối năm sẽ được tăng tiền thưởng. Nguyễn Hoành với tư cách chỉ huy tối cao của Tam Khai, ít nhiều thể hiện quan tâm đến hoạt động lần này, hạ lệnh cho An Tín phải giành giải nhất.
An Tín đang trùm khăn đội đầu lau bụi trong phòng tạp vụ, được một phen sặc bụi. “Tôi kiếm đâu ra giải nhất chứ? Bảo tôi pha trò cười còn may ra”.
Nguyễn Hoành cầm cốc cà phê đứng cách ngoài cửa, thong thả nói: “Tự nghĩ cách”.
Cô đột nhiên nhớ ra Tiểu Thiện, ho khục khục: “Vậy thế này đi, nếu tôi thắng, giám đốc Nguyễn phải đồng ý với tôi một chuyện”.