
sau, cô ta vẫn không có ý định rời đi, chủ nhân của bờ vai kia cuối cùng cũng mở miệng: “Lan Nhã, cô giờ là người của công chúng rồi, phải để ý hoàn cảnh một chút”.
Lan mỹ nhân lướt ánh mắt sáng rỡ qua An Tín, rồi quay sang anh mỉm cười, cực kì xinh đẹp: “Mới hai năm không gặp, Dụ, anh đã trở nên lạnh lùng thế này sao”.
An Tín tiếp tục giữ vẻ bàng quan đứng ngoài cuộc, nghe thấy những lời thoại như trong phim ấy, cô đang cố gắng lấp đầy trí não. Có vẻ như đôi nam thanh nữ tú trước mặt là người quen cũ, căn cứ theo mức độ quen thân mà suy luận, họ có thể còn có một thời gian yêu đương. Rất nhanh chóng, người đẹp Lan Nhã đã chứng thực suy nghĩ trong đầu An Tín.
Cô nói: “Người ta về chuyến này là vì anh mà, thái độ này của anh là sao chứ?”, nói rồi vòng hai tay ôm anh, cơ thể mềm mại tựa vào bên ghế Dụ Hằng.
Dụ Hằng giơ tay vẫy gọi phục vụ, lãnh đạm nói: “Xin sắp cho cô đây một cái ghế”.
An Tín mở cờ trong bụng
Cạnh bàn ăn vốn đã có nhiều chỗ trống, khách hàng lại yêu cầu thế, phục vụ có phần lúng túng. Anh ta khom người kéo ghế ra, mời Lan Nhã ngồi xuống.
Lan Nhã khẽ cười, bước qua người phục vụ ngồi xuống, thò cổ tay trắng ngần lấy ly rượu của Dụ Hằng, kẹp giữa hai ngón tay, chậm rãi lắc lắc rượu trong vắt. Động tác của cô vừa thành thạo lại tao nhã, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn nguyên nụ cười mỉm, ánh mắt ung dung liếc về phía Dụ Hằng, uyển chuyển như lụa.
An Tín hoàn toàn thành người vô hình rồi, cô dứt khoát cúi đầu, lấy ống hút nước đá, kêu cứ “sùn sụt”.
Lan Nhã không nhìn cô, nhấp thẳng vào ly rượu của Dụ Hằng, như thể lấy hành động để quan sát phản ứng của anh.
Dụ Hằng hơi nhíu mày, nói với người phục vụ: “Cảm phiền cho thêm một cái ly”.
An Tín cúi đầu nhếch mép cười, mớ tóc xoăn thoáng lay động, hút nước càng kêu tợn.
Lan Nhã vẫn giữ nguyên định lực phi thường. Cô ta đặt ly rượu in dấu son môi xuống, dùng ngón tay mềm mại như bún nhẹ miết theo miệng ly, cười nói: “Dụ, anh biết lần này em về có nghĩa là gì không, em muốn ở bên anh. Chỗ Peter, em đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ rồi”.
An Tín dóng tai lên.
Giọng Dụ Hằng vang lên lạnh lùng: “Đó là chuyện riêng của các người, không thích hợp để nói ra ở đây”.
Nếu nói đọ định lực và khách sáo với Boss Dụ, An Tín tin chắc không ai có thể vượt qua anh, có điều Lan đại mỹ nhân trước mắt hình như cũng rất hiểu anh, cô ta từ đầu đến cuối không mảy may tỏ ra thất vọng.
Đôi mắt long lanh của Lan đại mỹ nhân khẽ chớp một cái, quay sang An Tín, cười nhạt: “Cô em này ăn mặc chỉnh tề thế này, chắc là nhân viên của anh đúng không. Để em đoán xem cuộc hẹn này của hai người – bữa cơm công việc? Tiệc tạ ơn? Hay là anh lại thích làm việc thiện như lúc trước, đưa cô em đi trải nghiệm sự đời?”
Nghe người đẹp xỉ nhục mình với cái giọng nũng nịu, chân mày An Tín khẽ động, đang định phản bác lại thì Dụ Hằng đã lạnh lùng lên tiếng: “Cô An đây là khách của tôi, cô đứng đây năm phút vừa rồi, đã quấy rầy người ta dùng cơm đấy”.
Chân mày Lan Nhã cuối cùng cũng cau lại, cô ta khinh mạn liếc xéo An Tín một cái, xong lại quay sang nói với Dụ Hằng: “Hai năm em rời khỏi đây đã xảy ra một số chuyện, nhất định phải cho anh biết”. Cô ta một lần nữa với lấy cái ly trong suốt trước mặt Dụ Hằng, khẽ nhấp hai ngụm sâm-panh, chậm rãi nhấn giọng: “Liên quan đến anh”.
Đôi bên giằng co trong bầu không khí lạnh lùng. An Tín đối diện với ánh mắt “vô lễ chớ nghe” của Lan Nhã, không thể tiếp tục làm người tàng hình thêm nữa, chép miệng nói với Dụ Hằng đang lặng im: “Được thôi, vậy tôi lánh đi một lát”.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Lan Nhã lóe lên nụ cười đắc thắng.
An Tín nhanh chóng rời đi, dò dẫm trong nhà về sinh mất mấy phút, ra rồi lại tiếp tục chầm chậm ngắm nghía loạt tranh tường dọc lối đi. Một bóng người lướt qua bên cạnh, mang theo mùi hương hoa trà phảng phất.
“Hi, An tóc xoăn”. Tay trái của người kia chống lên bức tranh tường, nhốt cô trong lòng bên trái, cười nghiêng nước nghiêng thành.
An Tín ngoái đầu nhìn, quả nhiên là Nguyễn Chính Nam trong bộ vest trắng, ánh mắt vẫn hệt như trước, để lộ ý cười rõ gian. Cô đẩy người cậu ta ra, thò đầu nhìn về hướng đại sảng, hỏi: “Cô nàng Vưu Vụ ngồi cùng cậu đâu rồi?” Vưu Vụ quả đúng là báu vật, vừa ngồi đối diện với Nguyễn Chính Nam, không chỉ ngoại hình tương xứng với cậu, mà thân phận cũng rất xứng lứa vừa đôi, bởi cô cũng là một ngôi sao nổi tiếng đương thời, khởi nghiệp từ thân phận người mẫu, giờ đang mạnh mẽ bước chân vào điện ảnh truyền hình.
Chính Nam làm như không nghe thấy gì, đưa tay gạt mớ tóc xoăn của Lan Tín, dửng dưng nói: “Cô nhìn thấy Lan Nhã rồi chứ?”
“Phải, đại mỹ nhân như thế ở trước mặt, tôi đương nhiên phải trông thấy rồi”. An Tín cười hớn hở đáp, lại thò đầu ra nhìn quanh ngoài hành lang, thấy Lan Nhã chống cổ tay trắng ngần, đang “nhả ngọc phun châu” với Boss Dụ. Cô thu lại ánh nhìn, chép chép miệng: “Hình như muốn
nói chuyện riêng tư với sếp, đuổi khéo tôi đi”.
Chính Nam cười khinh mạn, tiếp tục kéo mớ tóc xoăn trên ngón tay thành hình QQ. Đến lúc An Tín phát hiện ra thì đã không kịp cứu vãn nữa rồi. Cậu