
ai giây, mới ngớ ra cái anh nói là chuyện cô cùng Chính Nam phối hợp tránh paparazzi khi nãy. Cô uể oải đáp: “Thường thôi”.
Dụ Hằng nhìn cô, khóe miệng mơ hồ nở ra một nét cười: “Hai người xem chừng chuyện trò rất hợp nhau đấy”.
An Tín ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: “Sếp, không phải như thế đâu – anh hiểu lầm rồi”. Mấy chữ phía sau được đặc biệt nhấn mạnh.
Dụ Hằng mím môi, không nói thêm gì nữa, sắc mặt có phần u ám. So với việc Lan Nhã dở chừng xông vào phá rối bữa ăn của họ khi nãy, anh hình như quan tâm đến việc của cô với Chính Nam hơn.
An Tín phân vân không biết anh có để bụng chuyện đó hay không, sau khi nhận lời chào tạm biệt chúc ngủ ngon của anh, cô có phần thấp thỏm bước về đường Tinh Tinh.
Trong phòng khách bố vẫn chưa ngủ, đang uống trà đọc báo, thấy cô cúi đầu bước vào cửa, bèn hỏi: “Con gái làm sao thế?” ”
Mẹ con đâu?” An Tín không đáp mà hỏi lại, ngoái đầu tìm bóng dáng mẹ.
Bố thường chung chiến hào đương nhiên là hiểu ý cô, cười khà khà đáp: “Bà ấy đang xem “Hoa dạng kế tử” phát lại, con yên tâm đi, lúc này bà ấy không rời ra được đâu”.
An Tín ngồi xuống đối diện với bố, lần lượt kể lại chuyện “kỳ ngộ” – cùng sự đãi ngộ kỳ lạ tối nay, bao gồm cả việc gặp gỡ Lan Nhã, Nguyễn Chính Nam lúc sau, có điều không hé răng đoạn Chính Nam trêu chọc cô. Bố trước giờ vẫn quan tâm đến chuyện tình cảm của cô, nghe xong lập tức ra chỉ thị: “Đối thủ mà con gái gặp không đơn giản đâu, cái cô Lan đó bố cũng đã nghe nói đến trong giới văn hóa, Thế này đi, nhân lúc cô ta mới về chưa qua lại gì nhiều với Dụ Hằng, con tranh thủ tỏ tình đi”.
An Tín nghe xong trợn tròn mắt: “Tỏ… tỏ tình?”
Ông An vung tay oai như vị tướng: “Con cũng phải thử xem sao chứ, nếu không sao biết được trong lòng Dụ Hằng đang nghĩ gì? Kể cả cậu ta không nhận lời con đi nữa, con tỏ tình với cậu ta một lần rồi, thì xem như con đăng kí một suất chỗ cậu ta, cậu ta sau này sẽ nhớ tới con, chứ cứ giấu giếm không nói như bây giờ, chỉ có cô nàng ngốc mới làm thế”.
An Tín trợn mắt nhìn bố. Bố lại cười khà khà nói: “Bố cũng sẽ giúp con mà, con gái ngốc. Ô, nhìn bố như thế có phải là không tin bố không? Con cứ chờ xem, tuần sau bố nhất định lôi Dụ Hằng đến trước mặt con, cho con thoải mái mà hành hạ”.
Cứ quanh quẩn mãi chủ đề Dụ Hằng, An Tín cuối cùng xấu hổ đỏ cả mặt. Cô vội vàng chuyển chủ đề, quay sang hỏi han chuyện ông cậu Mẫn Chính Xương tới Trung Quốc chuyến này. Bố thở dài nói: “Để mai bố nói với mẹ con xem sao, đoán chừng bà ấy vẫn cái tính khí ấy, nhất quyết không chịu gặp mặt người nhà bên Hàn Quốc. Con cứ làm cho tốt việc của mình, đừng để bị chuyện này làm ảnh hưởng”.
Đóng cửa thả boss – chương 4
Chương 4: Người đẹp trông thì xinh, tiếc là đầu óc chỉ thường thường
Thứ hai đi làm, Chương Tiểu Muội nhiều chuyện chạy tới phòng kế hoạch, ríu ra ríu rít nói: “Vừa nãy, giám đốc Nguyễn của “Tam Khai” đến rồi, trời ạ, anh ấy đẹp trai quá, nhìn em một cái làm em suýt nghẹt thở luôn… An Tử, An Tử, nghe nói anh ấy là anh trai của Chính Nam, có đúng thế không? Chị nói xem người anh đã đẹp như thế rồi, vậy cậu em còn chẳng phải yêu quái hay sao nhỉ?”
An Tín đang cầm cục tẩy gấu con chỉnh sửa bản vẽ gốc bút chì, bận đến nỗi đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên. Hai anh em Nguyễn Hoành và Chính Nam, cô đã quen từ trước rồi, một người là giám đốc của Tam Khai, một người là ngôi sao nổi tiếng, về lý mà nói thì chẳng có quan hệ gì với tám đời nhà cô. Chương Tiểu Muội cứ lảm nhảm suốt bên tai, phiền cô vẽ tranh, cô dứt khoát lấy stick notes tâm trạng, “pạch” một cái dán luôn lên mặt cô nàng: “Vào chuyện chính đi”.
Chương Tiểu Muội gỡ tấm dán tâm trạng “buồn bực” kia ra, cười khì khì nói: “Là chuyện liên quan đến chị đấy, An Tử”.
An Tín cảnh giác ngẩng đầu: “Em nghe được tin gì rồi?”
Chương Tiểu Muội ra vẻ thần bí xán lại gần: “Dụ tổng có cô em họ chị biết không? Cái cô mà anh ấy quý mến chiều chuộng lắm ấy…”
“Nói chuyện chính”. Em họ của Boss Dụ? An Tín tỏ ra không có ấn tượng.
“Được rồi được rồi, không nói đến cô ấy nữa, hôm nay đại Boss không khỏe, bị nhiễm phong hàn, cho nên thần quỷ lớn nhỏ nhìn thấy anh ấy hết thảy nhớ mà tránh cho xa”.
An Tín ngây ra: “Không phải chứ?” Hóa ra cảm cúm cũng biết chọn người, cô tối qua về đã thấy trong người không khỏe, không ngờ hôm nay lại gặp thêm một người.
“Tin này đảm bảo chính xác trăn phần trăm. Nghe nói cuối tuần trước tiếp xong sếp tổng Đông Tĩnh về là đã sốt rồi”.
An Tín vô cùng kinh ngạc. Lúc Dụ Hằng ở cùng cô, sắc mặt bình thản, chỉ có môi là mím chặt, như đang kìm chế điều gì. Nhưng lúc đó cũng không thấy anh có phản ứng gì bất thường cả? Bị gián đoạn dở chừng, cây bút chì trong tay An Tín lăn long lóc trên bàn, phát ra âm thanh khô khốc, cô đột nhiên tỉnh lại, vớ lấy miếng dán tâm trạng “khóc ròng” lại chuẩn bị dán lên miệng Chương Tiểu Muội: “N
ày, rốt cuộc là em có nói vào chuyện chính không hả?”
Chương Tiểu Muội rất nhanh kể lại mọi chuyện. Giám đốc Nguyễn của Tam Khai đích thân đến tổng bộ “mượn quân”, nói rõ luôn là muốn mượn An Tín biên tập thiết kế bản vẽ gốc và lập trình ga