XtGem Forum catalog
Đôi Mắt Của Hầu Gái

Đôi Mắt Của Hầu Gái

Tác giả: Chanhee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323841

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

ản lý đầu tư Lưu mà không tính phần tài sản thừa kế thì chỉ là 0,12%.– Con số đó sao có thể tách doanh nghiệp được. Mau gọi nó đến đây cho tôi.– Dạ vâng thưa phu nhân.Khoảng một tiếng sau Thiên Bảo có mặt tại văn phòng của bà Lưu với bộ dạng tất bật, trên tay vẫn cầm một tập giấy tờ.– Mẹ gọi con có việc gì vậy?– Con đang bận sao? – Bà Lưu dò hỏi.– Vâng, có chút việc.– Việc gì vậy?– Thì việc của công ty.– Mẹ nghe nói, dạo này con thường xuyên gặp những cổ đông nhỏ của công ty.– Mẹ cho người điều tra con sao?– Chỉ là hiếu kỳ muốn biết, chứ không đến mức điều tra. Trả lời mẹ đi, con đang định làm gì sau lưng mẹ?– Đã đến mức này thì con cũng không giấu nữa. Đúng là con có gặp gỡ một vài cổ đông của Lưu, định khi nào xong việc rồi sẽ nói với mẹ. Nhưng mẹ chắc cũng đã biết được chút ít. Con định tách công ty của con đang quản lý ra khỏi Lưu.– Tại sao?– Gia đình mình đúng là đã quá đầy đủ, không phải lo nghĩ. Nhưng chính vì điều đó mới khiến các con ỷ lại, không biết tự lượng sức. Thành công thì không nói, nhưng thất bại cũng lại được giải quyết bằng tiền, công ty con đang quản lý chưa xảy ra vụ nào cần bồi thường nhưng muốn khẳng định bản thân thì con phải biết tự làm chủ.– Số cổ phần của con không đủ để tách công ty đâu.– Con biết, tài sản thừa kế con cũng đã nghĩ tới nhưng có lẽ sẽ không được dùng, nên đã tính đến nước khác là vận động các cổ đông nhỏ cùng hợp sức.– Con nghĩ họ sẽ chịu từ bỏ Lưu để góp vốn cho một công ty nhỏ sao?– Chỉ là đang thử sức, cũng phải thử mới biết kết quả ra sao.– Vậy thì lần này, con hãy thử tự lực thuyết phục họ, nếu họ đồng ý, số cổ phần đạt đến 9% thì mẹ sẽ đồng ý tách công ty, nếu không con vẫn phải làm việc dưới quyền điều hành của mẹ.– Mẹ đừng lo, con biết mình phải làm thế nào.– Vậy thì tốt.– Vậy con xin phép, con có hẹn.Thiên Bảo ra khỏi phòng, bà Lưu mới thở hắt ra một cái thật dài. Bà vừa lo lại vừa tự hào về Thiên Bảo. Trước kia cậu chỉ suốt ngày chơi bời lêu lổng, nay cô gái này mai cô gái khác, yêu vào là mất hết lý trí. Nhưng giờ đây cậu đã trưởng thành thật sự, trở thành người mà chỉ nói thôi cũng khiến người khác tin tưởng. Bà thấy vui vui trong lòng.*– Tình hình sao rồi? Thiên Bảo có thuyết phục được các cổ đông không?– Hiện tại thì chưa ạ, hình như cậu ấy cũng đã gặp dăm bảy người nhưng chưa thuyết phục được người nào.– Như vậy thì sẽ không thể tách công ty rồi.– Thưa chủ tịch, khi nào thì chúng ta bắt đầu?– Giờ là bao nhiêu rồi? Cho đến thời điểm này?– 14,3%, vẫn đang tiếp tục theo dõi.– Chúng ta còn bao nhiêu tiền?– Đủ để đạt ngưỡng 15% nếu như giá cổ phiếu vẫn giữ ở mức này.– Vậy bắt đầu liên hệ với các nhà báo, cung cấp cho họ những thông tin mà chúng ta đã thu thập được về Chương 24: Đánh đổiMọi thứ đang đi theo đúng hướng An Ninh mong muốn, giờ tràn ngập trong đầu cô là cảm giác chiến thắng, hả giận như hơi men của thứ rượu mạnh, nhưng bản thân cô lại không vui. Mỗi lần uống say, cô đều nhìn ngắm chiếc khuyên tai, chỉ có nhìn ngắm nó mới khiến cô trở lại là con người thật của mình. Liệu khi trả thù xong, cô còn có thể đủ dũng cảm yêu Thiên Bảo bằng tình yêu trong sáng như trước? Cô đã từng trao cho cậu tình yêu thuần khiết và trong sáng nhất, nhưng, giờ đây nó đã bị vẩn đục, nhuốm màu bằng hận thù, hờn ghét.– An Ninh. – Giọng của Thiên Thành ngay sát cạnh, cậu đã kịp gọi cho mình một ly nước ép. Lúc nào cũng vậy, chỉ có mình cô uống, cậu luôn luôn đủ tỉnh táo để có thể đưa cô về, cho cô tựa vào bất kỳ lúc nào.– Sao anh lại ở đây?– Chủ quán bar gọi điện cho anh. Có chuyện gì rồi?– Anh không biết sao? Em đang đấu với mẹ anh đấy.– Anh biết.– Biết mà còn tới sao? Em và mẹ anh là địch thủ, vậy mà anh còn quan tâm em, liệu có quá mâu thuẫn không?– Không sao, trước khi em và mẹ anh trở thành thù thì chúng ta đã quen nhau rồi, và anh cũng không có ý định bỏ mặc em.– Vậy là anh sẽ bỏ mặc mẹ anh?– Không, bà ấy vẫn là mẹ anh, chỉ là, anh không muốn tham gia vào việc này. Đã lâu lắm rồi anh không về nhà, cũng không nói chuyện với bà. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.– Thật là tốt.– Gì?– Em nói là… mọi chuyện quá tuyệt vời, giờ đây hai người con trai yêu quý của bà Lưu đều không đứng về phía bà, họ đều chọn phe trung lập.– Em nói vậy là có ý gì? Thiên Bảo cũng không giúp mẹ sao?– Thiên Bảo đang tách công ty.– Tại sao?– Thiên Bảo cũng không muốn giúp mẹ anh. Đáng lẽ ra em nên vui mừng vì một mũi tên bắn trúng nhiều đích, nhưng tại sao em lại như vậy? Toàn thân mệt mỏi, không còn sức lực, không muốn đi tiếp, không muốn cười hả hê, cũng không muốn mở tiệc chúc mừng, chỉ ngồi đây như thể một con ngốc uống đến say mèm.– Anh hiểu…– Anh thì hiểu gì chứ? Anh chẳng biết thứ gì ngoài việc đi theo em. Anh nghĩ anh ở bên cạnh em thì em sẽ đến với anh sao? Em xin lỗi, dù biết như thế là thiệt thòi cho anh nhưng em không thể làm khác được.– Anh biết. Vốn anh cũng đã nghĩ rằng em và Thiên Bảo đã chấm dứt, trái tim em rồi cũng thay đổi, khi đó anh sẽ chiếm lấy trái tim em. Nhưng anh đã sớm bỏ cuộc từ lâu rồi. Anh quan tâm em không phải vì mong em báo đáp mà đến với anh, chỉ là quan tâm em như vậ