
người ấy yêu em mãi không?
– Anh trả lời?
– Không thể!
– Hừ!
Minh An bĩu môi. Cô biết ngay mà!
– Anh chỉ hứa anh sẽ yêu em đến khi chết mà thôi!
Đồ đáng ghét!
Minh An ngượng chín mặt, đưa tay đấm thùm thụp vào ngực Quân. Mà anh thì tinh thần vui vẻ siết chặt tay ôm cô vào lòng. Cả hai đều đột nhiên im lặng khiến mỗi người rõ ràng cảm nhận được hơi thở có phần dồn dập đốt nóng không khí xung quanh. Mùi rượu thơm còn phảng phất khiến người ngửi phải liền muốn say.
Đến lúc này, Âu Dương Quân lên tiếng:
– Bố em là người phương Tây nên suy nghĩ rất thoáng! Ông bảo…
Đang dỏng tai lắng nghe anh nói mà anh tự dưng dừng lại, Minh An liền tò mò lên tiếng thúc:
– Papa bảo gì?
Dương Quân mỉm cười yêu mị, thổi một luồng hơi nóng vào vành tai đang dần đỏ lên của cô, nhỏ tiếng nói:
– Ông bảo chúng ta có thể ngủ cùng nhau!
– Ngủ, ngủ, ngủ cùng? AAAAAAAAAAA
Minh An đỏ mặt lắp bắp.
papa của cô rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại nói mấy điều này chứ?
– Đừng nghĩ em có thể trốn thoát!
Thấy cô gái trong lòng đang vùng vẫy muốn rời khỏi, anh dứt khoát lên tiếng.
– Từ nay về sau, chúng ta ngủ chung một giường!
———-
Mặt trời ấm áp đã lên cao chiếu những tia vàng rực rỡ xuống mặt biển trong veo.
Rặng dừa cũng vui vẻ đưa những tán lá xanh rì cọ cọ vào nhau chào ngày mới.
Cả đêm bị Dương Quân ôm chặt không thể nhúc nhíc khiến thân người nhức mỏi, Minh An vừa từ phòng vệ sinh đi ra liền phóng một ánh nhìn hình viên đạn vào kẻ thủ phạm. Hắn vẫn đang chễm chệ chiếm lĩnh giường của cô.
An bực mình đẩy cửa chạy sang phòng hai lão yêu nhà mình để nói trái phải. Vì họ mà tên Quân vốn đã ngang ngược này nay lại còn tự tung tự tác quyết định chỗ ngủ của cô.
Trên đời còn công lí không chứ?
– Papa, mẹ! Mở cửa cho con đi!
Gõ cửa liên tục mà bên trong không hề có động tĩnh gì, An đành phải lên tiếng gọi. Vừa lúc đó, Vũ đi ngang qua vỗ vai cô cười nói:
– Cô tìm bác trai điệp viên và bác gái hacker à?
Minh An nhíu mày.
– Có cần phải nêu cả nghề nghiệp của họ như vậy không?
– Tôi thấy nói như thế rất thuận miệng và rất oai!
Vũ cười có vẻ sung sướng. Sáng nay anh và Phong cuối cùng cũng mua được đoạn ghi hình trận đấu giữa Âu Dương Quân và bác trai điệp viên.
– Đừng nhiều lời, anh biết họ đi đâu rồi không?
– Ừ, lúc sớm tôi có thấy! Tưởng rằng hai người ấy ăn sáng xong là về phòng, không ngờ họ để lại một đoạn ghi hình chào tạm biệt trong phòng quản lí camera khách sạn rồi đi mất!
Không quan tâm Minh An đã chạy đi về hướng phòng quản lí camera, Vũ vẫn đứng luyên thuyện một mình:
– Hai người họ thật đáng nể, đến không ai biết, đi chẳng ai hay! Mà nói cũng phải, nếu không như thế thì với thân phận của họ, đâu dễ dàng đi du lịch khắp nơi mà không bị phát hiện. Ấy ấy, Minh An, đợi tôi! Tôi rất hâm mộ cô có bố mẹ tuyệt vời đấy nhé!
Trong phòng quản lí, Minh An nhanh chóng mở đoạn ghi hình mà mẹ cô để lại.
“Con gái yêu, mẹ và Papa con đi đây! Chuyến này tìm được người con trai tốt như Âu Dương Quân bảo vệ con, bọn ta rất yên tâm. Thỉnh thoảng, bọn ta sẽ trở lại thăm hai đứa! Người như Quân là hàng cực phẩm khó tìm, con phải giữ chặt vào, đừng để nó bay mất biết không? Con phải học mẹ giữ Papa đây vậy, một tấc không đi, một li không rời!”- Trên màn hình xuất hiện thêm một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai bị bà Thu Hà lôi kéo.- “Ta vốn định ở lại cùng con thêm vài ngày, nhưng Papa con lại cứ muốn đi ngay. Ông ấy bảo không nên ở lại mà cản trở không gian của bọn con và đồng thời có thể bảo toàn không gian của bọn ta! Hì hì…”
“Này, câu đó là em nói mà, sao lại đổ qua cho anh?”- Người đàn ông ngoại quốc phản bác.
“Anh nói hay em nói có gì khác nhau? Chúng ta tuy hai mà như một còn gì! Phải không, honey?”- Người phụ nữ xinh đẹp nũng nịu quàng tay ôm lấy cổ chồng mình.
Kết thúc đoạn phim là hình ảnh hai người nào đó không biết xấu hổ lại tiếp tục diễn trò ân ái. Minh An không nhịn được mà bốc hỏa, lấy điều khiển tắt màn hình rồi phũ phàng ném nó lên bàn. Sau đó, cô quay lưng bỏ đi.
Cô là một cô gái do phương Đông nuôi lớn nên không thể chấp nhận nổi kiểu biểu hiện thoải mái này!
________
Chương 38
Chương 38
Những chiếc lá vàng cuối thu nhẹ nhàng lìa cành, tung mình bay theo gió. Chúng mặc kệ cơn gió lạnh lẽo vô tình kia cuốn mình đến nơi nào. Cho đến khi mệt mỏi, chúng mới chấp nhận mà là là rơi xuống mặt đất ẩm. Rồi sau này, chúng sẽ thấm vào đất, trở thành dinh dưỡng nuôi lớn cây và cho ra những chiếc lá xanh mướt, đẹp đẽ vào mùa xuân ấm áp.
Minh An thất thần ngắm những chiếc lá phong rụng trong vườn biệt thự rộng lớn. Ánh trăng treo lơ lửng trên cao chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên đôi vai nhỏ bé.
“Pip! Pip!”
Chiếc hoa tai trên tai cô phát ra tín hiệu. Cô đưa tay nhấn nút liền nghe thấy một giọng nói trầm ấm kèm theo tiếng cười trêu chọc:
“Ngắm lá rơi ban đêm có gì thú vị? Mau lên đây, tôi cho em ngắm tôi miễn phí!”
Theo quán tính, Minh An đưa mắt về phía ban công phòng Dương Quân thì vừa vặn thấy anh đang cầm cốc cà phê, mỉm cười nhìn về phía cô. Dùng hành động để biểu thị, cô quay mặt không thèm chấp.
Từ bao gi