Pair of Vintage Old School Fru
Đôi cánh mang tên anh

Đôi cánh mang tên anh

Tác giả: Yun_Coi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323010

Bình chọn: 7.00/10/301 lượt.

phục vụ mang hai cốc nước trái cây ra, cô ta lại tiếp lời:

– Cô là người thông minh nên chắc cuộc nói chuyện hôm nay tôi không cần phải vòng vo.

– Được, cô cứ đi vào trọng tâm!

Ankhẳng khái nhấp một ngụm nước nói.

– Là người phụ nữ đầu tiên có thể tiếp cận Âu Dương Quân chắc cô hạnh phúc lắm! Nhưng liệu cô có biết anh ta đã có hôn ước không? Ông nội anh ấy cùng cha tôi đã cùng nhau làm ra hôn ước này.

Minh An hơi sững sờ trước thông tin vừa chạy vào đại não.

Âu Dương Quân đã có hôn ước? Anh ta có vợ sắp cưới? Cũng phải, những kẻ nhà giàu bao giờ cũng chẳng quan tâm đến việc môn đăng hộ đối!

– Và vị hôn thê của Âu Dương Quân là cô?

– Đúng thế! Xem ra cô đã hiểu!

Phan Nhã Vân nở nụ cười tươi như thể hiện sự tự tin chiến thắng.

– Xem ra cô đã đề cao tôi rồi! Tôi thật sự không hiểu ý của cô khi muốn mời tôi ra đây là gì? Tôi có cảm giác mình bị xem là kẻ thứ ba ư!

Thấy Minh An thản nhiên uống nước như đang giả ngốc, Phan Nhã Vân nhíu mày:

– Vậy không phải thế sao?

– Chứ chẳng lẽ là thế thật?

Minh An bình tĩnh đối đáp.

Hừ, coi cô là hạng người gì? Muốn gọi cô ra đây để khẳng định chủ quyền bà chủ tương lại của tập đoàn Âu Dương sao? Cô ta cũng thật ấu trĩ đi!

Thấy Phan Nhã Vân có vẻ hơi sững sờ trước câu hỏi ngược của mình, Minh An lại tiếp tục:

– Chắc cô không phải đến đây để bảo tôi rời khỏi Âu Dương Quân chứ? Nếu vì thế thì thật tiếc, cô tìm nhầm người rồi! Thay vì tìm tôi thì hãy nghĩ đến cách bước vào căn biệt thự của Âu Dương Quân mà tìm anh ta. Như cô nói, tôi thừa thông minh để hiểu, những thứ không thuộc về mình thì tôi tuyệt đối không cứng đầu lao vào giành lấy. Nhưng nếu là của tôi, đừng nói đến việc cướp đi, chạm vào thôi thì cũng phải nằm mơ mới được!

Được Phan Nhã Vân làm cho nổi khùng nên Minh An thẳng thừng bộc lộ quan điểm cùng cá tính cao ngạo bấy lâu bị Âu Dương Quân làm cho lu mờ.

Gặp phải một Âu Dương Quân ngang tàng khiến cô phải cúi đầu đã đủ mệt, bây giờ đến một kẻ lạ mặt nhảy vào tự xưng là vợ sắp cưới của anh ta cũng muốn cưỡi lên đầu cô? Đừng mơ!

Minh An hiểu rõ Phan Nhã Vân là bị Âu Dương Quân từ chối, thậm chí uy hiếp nên mới không dám đến gần anh, thậm chí tin cô ta và Âu Dương Quân có hôn ước cũng không dám để lộ. Đừng nói Âu Dương Quân, ngay cả cô đối với loại phụ nữ tâm độc như rắn này cũng cảm thấy chán ghét.

Không phải cô không tin về chuyện hôn ước của hai người họ, nhưng đây cùng lắm chỉ là lời hứa giữa ông nội anh, Âu Dương Hoàng cùng Phan Thành. Với tính cách của Âu Dương Quân thì đời nào anh chịu làm theo sự sắp đặt của người khác. Vì vậy, hôm nay Phan Nhã Vân tìm cô với tư cách là vị hôn thê nhưng thực chất chỉ là đến với hình thức là một người đi cầu xin tình yêu.

– Cô đừng nghĩ rằng mình dựa vào Âu Dương Quân thì có thể ngông cuồng như vậy!

Phan Nhã Vân tức giận nắm chặt ly nước trái cây trên bàn, trừng mắt nhìn kẻ vẫn thản nhiên trước mặt.

Câu nói của Minh An vừa thể hiện cá tính cao ngạo lại vừa ẩn dụ nhắc nhở Phan Nhã Vân rằng Âu Dương Quân là người của cô nên cô ta đừng nghĩ đến việc giành lấy.

– Đó không phải là suy nghĩ của cô khi trở thành vợ Âu Dương Quân đó chứ? Hì hì, tôi chưa bao giờ tỏ ra ngông cuồng vì cho rằng có Âu Dương Quân hậu thuẫn, tôi chỉ là dựa vào bản thân mà thôi!

Minh An thành công làm cho Phan Nhã Vân tức đến đỏ mặt. Cô tranh thủ uống thêm một ngụm nước nữa. Nước trái cây ở đây có giá rất đắt cũng rất ngon nên đâu thể bỏ phí. Sau đó, cô thờ ơ đứng dậy chào Phan Nhã Vân một cách thân thiện. ( tiếc tiền ý mờ )

– Hẹn gặp lại cô! À, cảm ơn đã mời tôi uống nước! Nước ở đây quả thật rất ngon!

Nói xong, Minh An quay lưng bước đi. Bước qua người phục vụ đang đi hướng ngược lại, cô còn ném một ánh mắt đầy tình cảm rồi nắm lấy tay anh ta. Sau đó, cô lại ngẩng cao đầu, đeo vào chiếc kính đen và bước ra khỏi cửa quán sang trọng.

Khi người phục vụ đó đến bên bàn của Phan Nhã Vân, anh ta liền nhận ngay một cốc nước trái cây tạt vào mặt. Cánh tay áo dài màu trắng của anh ta thấm đỏ một mảng máu.

– Đồ vô dụng!

Lúc nãy, anh ta nhận lệnh đứng đợi Minh An ra về thì dùng dao đâm cô. Nhưng không ngờ khi anh chưa kịp rút dao, Minh An đã nhanh hơn một bước nắm trúng ngay vị trí con dao mà anh giấu trong tay áo đẩy mạnh trở lại, đâm vào da thịt của mình. Trong quán còn nhiều khách, anh ta cũng không dám manh động lại càng không dám kêu lên, đành phải ngậm miệng chịu đau.

– TrịnhMinh An, cô đợi đấy cho tôi! Tôi nhất định bắt cô trả giá!

Chương 40

Đêm xuống mang theo cái se lạnh ùa về. Trên kia, mặt trăng dường như cũng trong hơn và cao hơn.

Khác với mọi lần phải giở đủ trò mới chịu mò lên giường, tối nay Minh An lại là người đi ngủ trước.

Kẻ nào đó nhìn cô mỉm cười hài lòng, đưa tay đóng cửa ban công rồi lấy điều khiển chỉnh điều hòa. Sau đó, anh mới nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy thân hình nhỏ bé trên giường.

Lúc tối, Quân đã xem qua đoạn phim ghi hình cuộc đối thoại giữa Minh An và Phan Nhã Vân. Mấy hôm nay đoán biết được Phan Nhã vân nhất định hẹn gặp cô nên anh đã cho người theo dõi và sử dụng vài thủ thuật gắn máy quay.

Vẫn b