Teya Salat
Độc sủng chị dâu

Độc sủng chị dâu

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328763

Bình chọn: 8.5.00/10/876 lượt.

h phập phồng càng mạnh, hắn liều lĩnh xông lên, hai tay bắt lấy hai cánh tay của cô, nói: “Vì cái gì đối với anh như vậy? Vì cái gì?”

Tầm Thiên Hoan lạnh lùng nhìn hắn: “Lời này hẳn là tôi nói a?” Dương Tịch sững sờ. Tầm Thiên Hoan chợt cười lạnh: “Bất quá những lời này đều không còn quan trọng, bởi vì hiện tại tôi cùng Hoắc đại tổng giám đốc đã không có bất luận quan hệ gì!”

Tay Dương Tịch đang đặt trên hai vai của cô không khỏi dùng sức, tay của hắn có chút run run, ngực vô cùng đau đớn, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ, hắn nói: “Quan hệ giữa chúng ta nói đoạn liền có thể đoạn sao?”

Tầm Thiên Hoan nhíu mày, bả vai gầy bị hắn cầm chặt lấy, cô thấp giọng hô: “Đau……”

Quả nhiên hắn không phải hắn trước kia, hắn của trước kia tuyệt đối sẽ không làm cho cô có nửa điểm đau đớn, nhận ra điều này làm tâm của cô đau muốn chết được, có lẽ những quan tâm đó của hắn cũng là do hắn giả vờ……

Bắc Diệc Uy nhìn thấy Tầm Thiên Hoan bị Dương Tịch giữ chặt, tiến lên một bước ngăn cản Dương Tịch nói: “Mau buông tay, anh làm đau cô ấy, có biết hay không?”

Đối với lời nói Bắc Diệc Uy, Dương Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lực đạo cầm lấy bả vai Tầm Thiên Hoan có giảm bớt, hắn nhìn chằm chằm vào cô nói: “Chúng ta trước kia không phải đã nói muốn vĩnh viễn cùng một chỗ……”

Tầm Thiên Hoan nhịn không được cả giận nói: “Câm miệng!” Vì cái gì, vì cái gì đến bây giờ còn những lời này? Tại sao phải nhắc lại chuyện trước kia, có phải là cảm thấy chưa có lợi dụng cô đủ sao? Cô lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao? Hiện tại nói như thế nữa, hiện tại lại nhắc những lời trước kia, sẽ chỉ làm cô tức giận bùng nổ, không kiềm chế được ~!

Kỳ thật cô cũng hoàn toàn không thể làm cho tâm mình lạnh nhạt, nhìn thấy Dương Tịch cô sẽ đau lòng muốn chết! Bởi vì có cảm tình, cho nên, cô mới có thể tức mới có thể giận!

Tầm Thiên Hoan lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Dương Tịch nói: “Anh hiện tại không có tư cách nói với tôi những lời này, anh không xứng!”

Trong mắt Dương Tịch hiện vẻ bi thương rõ ràng như thế, tay của hắn khẽ run, thanh âm lại vô cùng mạnh mẽ, hắn nói: “Em đừng như vậy, bình tĩnh một chút, chúng ta hảo hảo nói rõ mọi chuyện, hãy nghe anh giải thích, được không? Thiên Hoan?”

“Tôi hiện tại vô cùng tỉnh táo, hơn nữa tôi cũng không cần giải thích của anh!” Giải thích, giải thích cái gì? Không phải là hắn vì thành công của hắn, mà không thể không lợi dụng cô sao?! Cô nghe xong càng thêm chán ghét.

“Như vậy……” Dương Tịch chú thị Tầm Thiên Hoan, chịu đựng ngực đau nhức, hắn trầm thấp hỏi: “Em nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?” Yêu, thật sự yêu, không thể là giả được, hắn có thể tinh tường cảm thấy tình yêu của cô đối với hắn, vậy tại sao cô không – cảm giác? Có lẽ cô có tình yêu, nhưng bởi vì yêu quá sâu, cho nên càng mù quáng.

Giờ khắc này Tầm Thiên Hoan, gần như hít thở không thông, đè nén hơi thở của mình! Cô nói như thét: “Không thương không thương không thương!! Tôi không thương anh! Chưa bao giờ yêu anh! Tôi chán ghét anh, trông thấy anh càng thêm chán ghét! Tại sao lại còn đến đây, chẳng lẽ da mặt anh ngày càng dày đến vậy sao?” Từ khoảnh khắc này cô mới biết được thì ra mắng chửi người cũng đau lòng như thế!

Đối với phản ứng của cô, hắn có chút vui mừng, ít nhất thì cô cũng không còn lạnh nhạt với hắn: “Em là đang nói cho anh nghe, hay là nói cho chính mình nghe?”

Tầm Thiên Hoan liếc xéo hắn: “Hoắc đại tổng giám đốc có vẻ luôn tự cho là mình đúng, anh cho rằng Tầm Thiên Hoan tôi trừ anh ra, không thể tìm đến người đàn ông khác sao?” Tầm Thiên Hoan dùng sức giãy thoát khỏi kềm chế của hắn, sau đó đi đến bên cạnh Bắc Diệc Uy, kéo cánh tay của hắn, hướng Dương Tịch nói: “Người đàn ông của tôi có thể là anh, thì cũng có thể là anh ấy, người ta quang minh chính đại, còn anh chỉ biết dùng âm mưu thủ đoạn để lợi dụng, để cướp đồ của người khác! Tôi — coi thường anh!”

Dương Tịch thân thể cứng đờ cứng đờ, đau quá đau quá……

Đoạt…… đúng, là hắn đã đoạt lấy công ty, tài sản…… Tất cả, nhưng những thứ này Dương Tịch hắn đều không cần? Thứ mà hắn không thể không có là cô? Mà kẻ cướp đi cô là Bắc Diệc Uy!

Lúc này, Khả đứng một bên thật sự nhịn không được, hướng Tầm Thiên Hoan: “Cô dựa vào cái gì coi thường cậu ấy? Cậu ấy làm việc nên làm, có cái gì sai? Tôi rất hoài nghi, trước kia cô có từng thật tâm yêu mến Dương Tịch không? Nếu không tại sao cô hoàn toàn không hiểu cậu ấy?”

Tầm Thiên Hoan cười lạnh: “Đúng! Tôi chính là không có yêu hắn!”

“Như vậy……” Khả hừ lạnh: “Cô vốn cũng là một người phụ nữ lẳng lơ, không ra gì!”

Tầm Thiên Hoan cứng đờ, Bắc Diệc Uy không nói, chỉ lặng yên ôm chặt thân thể của cô, cho cô dũng khí, cho cô ôn hòa……

Dương Tịch chăm chú nhắm mắt lại, cố gắng hít thở, tựa hồ mỗi một lần hô hấp đều đau đớn, càng hô hấp càng đau…… Khi mở mắt ra, ánh mắt sâu ám, hắn nói: “Đủ rồi Khả, chúng ta đi.”

Chương 98

Dương Tịch cùng Khả rời khỏi phòng khách, đang đi ra, Dương Tịch bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan nói: “Hiện tại em vẫn là nhân viên của Thiên Hoa, tuy đã nghỉ mấy tháng nhưng cái