
một lúc rồi đi ngủ. Thời gian nhiều ngày trôi qua như vậy, cô nếu còn muốn hỏi tôi ăn món gì, xem chương trình TV gì, tôi không nhớ gì cả.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, cũng có chút vi não.
Hắn trả lời như vậy, tại sao nghe có vẻ qua loa như vậy!
“Như vậy, theo lời anh nói thì anh không còn làm việc gì khác nữa sao?”
“Cô cho rằng tôi sẽ làm cái gì?”
Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Khả: “Lời nói của anh lừa gạt trẻ nhỏ còn khó!”
“Nếu như cô không tin, tôi cũng không còn biện pháp.”
Tầm Thiên Hoan rất phẫn hận, từ trong túi xách rút ra mặt nạ, trong lúc Bắc Diệc Uy cùng Khả còn đang ngẩn ra, Tầm Thiên Hoan cầm mặt nạ đưa về phía mặt Khả.
Khả hoảng sợ: “Thiếu phu nhân!”
Tầm Thiên Hoan không để ý Khả phẫn nộ, sau khi ướm mặt nạ lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khả sau khi đeo mặt nạ, khoảng chừng ba phút trôi qua mà trong đầu cô dường như là thiên biến vạn hóa, cuối cùng chỉ còn lại khiếp sợ!
Tầm Thiên Hoan cứ như vậy mà giữ chiếc mặt nạ trên mặt của Khả không buông ra, Bắc Diệc Uy thấy thế, không thể không tiến lên ngăn cản Tầm Thiên Hoan: “Em bình tĩnh một chút đi, Thiên Hoan……”
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên buông tay ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Khả, thanh âm lạnh như băng: “Anh bây giờ còn gì để nói? Ngày đó, anh chính là người mang cái mặt nạ này đi vào phòng giam, sau đó còn đem thức ăn đến trước mặt của tôi, tôi nhìn không thấy ngũ quan của anh, nhưng tôi nhận biết bóng lưng của anh, còn mang theo mặt nạ, trong đầu tôi nhớ rõ nhất thanh nhị sở! Người bắt cóc tôi, tuyệt đối chính là anh!”
Khả giật mình sững sờ một lát, đột nhiên cười như nghe được một câu chuyện cười, nói: “Thiếu phu nhân, cô nói sinh động như thật, như vậy…… chứng cớ của cô? Trên thế giới này những người có bóng lưng tương tự tôi, thậm chí giống như đúc có vô số, chỉ bằng cái này mà cô muốn phán tội tôi sao?”
Tầm Thiên Hoan không biết trả lời thế nào: “Anh không phải cũng không có chứng cớ chứng minh là anh trong sạch sao?”
Khả vừa định trả lời lại thì bị chặn lại bởi chuông điện thoại di động của Bắc Diệc Uy, đành im lặng……
Chương 87: Bắc Diệc Uy Sụp Đổ
Chuông điện thoại di động của Bắc Diệc Uy làm cho Tầm Thiên Hoan cùng Khả đều không khỏi im lặng, nhìn Bắc Diệc Uy lấy điện thoại ra nhấn nút, sau đó đặt bên tai.
Ngày đó, thời tiết lúc đầu thật đẹp: có ánh mặt trời, không khí cũng tươi mát, nhưng chỉ trong một lúc thời tiết dần dần tối xuống, màn trời kéo mây đen như một cái lưới lớn rủ xuống gần phía trên đầu, tựa hồ có thể sập xuống bất cứ lúc nào, không khí cũng dần dần áp lực……
Bắc Diệc Uy trò chuyện điện thoại chỉ vài phút ngắn ngủn mà thôi.
Nhưng trong vài phút đó, trên khuôn mặt tuấn tú của Bắc Diệc Uy biểu lộ một trạng thái mà Tầm Thiên Hoan suốt đời khó quên.
Trước đây hắn ngạo khí như vậy, lạnh lùng như vậy, cho dù là một ánh mắt, một động tác nhỏ bé, đều tràn ngập lực uy hiếp, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Giờ phút này, hắn không có thần thái, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt tuấn tú ngu ngơ, cả người như một cái xác không cảm xúc, tất cả tất cả đều thoát ly khỏi thân thể của hắn, linh hồn cũng đã không còn.
Bắc Diệc Uy quái dị làm cho Tầm Thiên Hoan không khỏi có chút kỳ quái cùng chút bất an, muốn hỏi, cuối cùng sững sờ không có mở miệng.
Bắc Diệc Uy hờ hững chú thị Tầm Thiên Hoan, đôi mắt bình thường lợi hại lúc này lại u ám nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, hắn hỏi cô: “Tại sao phải làm như vậy?”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện mà hắn nghe trong điện thoại có quan hệ gì với cô?
Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Anh đang nói cái gì?”
Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, nhìn thật lâu tựa hồ đem cô xem triệt để rõ ràng…… Thê lương, trống rỗng, mê mang…… Bỗng nhiên cười, cười phù phiếm, thảm đạm, tâm như bị phong bế, vết thương như vỡ ra……
Đau không?
Đau đớn, thật sự rất đau rất đau, thống hận không thể lập tức chết đi, nhưng đến tột cùng hắn cũng không biết đau đớn chỗ nào? Hoặc là nói không có chỗ nào mà hắn không cảm thấy đau?
Hắn nói: “Em là đang trả thù tôi sao?”
Tầm Thiên Hoan nhăn đôi mi thanh tú lại, cô thực sự không biết, hắn đến tột cùng đang nói cái gì? Chính là, nhìn vẻ mặt hắn, cô cảm thấy sự tình không phải là đơn giản như thế.
Tầm Thiên Hoan chăm chú hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Bắc Diệc Uy cười, thê thảm nói: “Có chuyện gì? Hình như là cái gì cũng đều không có…… Tất cả hết thảy, tất cả đều đã không có, tài sản của tôi, của gia tộc đã không có, tất cả đều đã không có!”
Tầm Thiên Hoan cả kinh! Ẩn ẩn phát giác được tầm quan trọng sự tình, cô hỏi: “Cái này có liên quan tới tôi sao?”
“Với em……” Bắc Diệc Uy ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông: “Bây giờ nói những điều này…… Không hề ý nghĩa.”
Tầm Thiên Hoan sốt ruột: “Tôi van anh nói cho tôi biết!”
Một bên Khả xen vào nói: “Có phải là công ty đã xảy ra chuyện?”
Lời nói Khả khiến cho Bắc Diệc Uy mục quang lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào Khả, lạnh nhạt nói: “Cậu không phải rõ ràng nhất sao?”
Khả sững sờ, sau đó cúi đầu xuống, nói: “Ông chủ, tôi……”
Bắc Diệc Uy dõi theo hắn, nói: “Cậu xác định ôn