
át từ Bắc gia.
Tầm Thiên Hoan hiểu rõ.
Dương Tịch trong lòng càng biết rõ.
Cho nên, Bắc gia phải…… biến mất!
Ánh mắt u Dương ôn nhu, cùng với thanh âm dễ nghe, giảm bớt hào khí quẫn bách, hắn nói: “Thiên Hoan, em có thích trẻ con không?”
Câu hỏi của Dương Tịch dẫn Tầm Thiên Hoan vào một hồi suy nghĩ sâu xa, cô lầm bầm lầu bầu: “Con……”
Đứa bé cười tựa như thiên sứ, như vậy hồn nhiên, như vậy đáng yêu……
Nhớ rõ lúc Tân Đồng mới trào đời, khi đó cô tuy nhỏ nhưng lại yêu thích xoa bóp hai má của hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt da thịt trơn mềm hắn, nhìn ngắm tiểu Tân Đồng lúc khóc lúc cười.
Dương Tịch bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên cười: “Đương nhiên yêu mến.”
“Tốt lắm, chúng ta hãy sinh một đứa.”
Nhìn bộ dáng tin tưởng của hắn, Tầm Thiên Hoan không khỏi cười nói: “Anh cho rằng sanh con dùng máy móc sinh sao? Nói sinh liền sinh được!”
Dương Tịch vẻ mặt mập mờ nói: “Cho nên, chúng ta phải nỗ lực a.”
Từ giọng điệu đến động tác mập mờ của Dương Tịch đối với Tầm Thiên Hoan đều đã quá quen thuộc, che dấu ngượng ngùng của mình, Tầm Thiên Hoan nói: “Đứng đắn nha, đang ăn cơm.”
Dương Tịch ủy khuất:“Vừa rồi là em không muốn ăn cơm a.”
“Chính là, em hiện tại muốn ăn nha.”
“Vì cái gì?”
Tầm Thiên Hoan suy nghĩ, đột nhiên cười: “Không dưỡng tốt thân thể của mình, sao có thể sanh con?”
Dương Tịch nghe tiếng, buồn cười.
Con, một thiên sứ,……
Chương 85: Nghi Ngờ
Bắc gia.
Hoa lệ giống như vĩnh hằng, đồng thời sự tĩnh lặng bao phủ thời thời khắc khắc trong biệt thự, không gian rộng lớn quá mức nhưng người lại rải rác, không có mấy ai, sao không cô tịch cho được?
Phòng ở tĩnh, người cũng tĩnh, tâm càng tĩnh, cho nên, không khí, hô hấp, tất cả tất cả trong này, đều tịch mịch.
Một điếu thuốc lá nhen nhóm, làn khói ẩn ẩn như sương, tịch mịch phiêu tán trong không khí, vô thanh vô tức, điếu thuốc đã tàn gần hết, chỉ còn chấm lửa nhỏ, lẳng lặng chậm rãi cháy rồi dần lụi tàn……
Bắc Diệc Uy kẹp lấy điếu thuốc thơm trong tay, ngồi trên ghế xoay, không chút động đậy, sắc mặt cũng không biểu cảm, cứ ngồi im như vậy. Khả bị hắn gọi đến hồi lâu, hắn cũng không nói câu nào, Khả lẳng lặng đứng ở phía sau, đầu cúi thấp, cũng trầm mặc.
Hết thảy đều là bất động, nếu không phải điếu thuốc vẫn đang còn cháy, sợ là sẽ làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác chết chóc ghê sợ.
Dần dần điếu thuốc lá cũng cháy hết…… Sau đó, từ từ tắt hẳn.
Bắc Diệc Uy đem thuốc lá ném chuẩn xác vào trong sọt rác.
Im lặng lại được khôi phục.
Bắc Diệc Uy từ từ nháy mắt một cái, động tác miễn cưỡng lại không giảm được quang mang sắc bén trong mắt, hắn không nhanh không chậm nói: “Khả, chúng ta làm sao quen biết?”
Vẻ mặt Khả khẽ động, trong nội tâm cảnh giác nhưng lại làm như không có gì, nói: “Có một lần, anh bị vài sát thủ đuổi giết và gặp tôi……”
Bắc Diệc Uy không đếm xỉa, thay hắn tiếp lời nói: “Sau đó, cậu trượng nghĩa cứu giúp.”
Khả âm thầm hít một hơi, thấp giọng nói: “Lúc đó cho dù người đó là ai, tôi đều ra tay.”
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, bất kể là ai, cậu đều cứu giúp. Chính là từ đó trở đi, tôi lại sâu sâu tín nhiệm cậu, từ nhỏ đến lớn cho dù là ca ca, tôi cũng không có tín nhiệm như vậy, chuyện của tôi cậu cũng biết, ưu điểm, khuyết điểm, điểm trí mạng…… cậu đều biết rõ tất cả.”
Khả suy nghĩ: “Ông chủ……”
Bắc Diệc Uy nói: “Tất cả tôi đều giao cho cậu quản lý, tôi tin tưởng cậu sẽ vì tôi làm tốt, đôi khi tôi thậm chí có thể đem tánh mạng giao cho cậu…… Bởi vì, cậu là người bạn tôi tín nhiệm nhất.”
Bạn, không sai, là bạn, mà không phải ông chủ và thuộc hạ, không phải là cấp trên và cấp dưới. Chính là bạn, người bạn tín nhiệm nhất.
Lời nói của Bắc Diệc Uy thẳng tắp tiến vào trong lòng của hắn…… Thật sâu đau nhức!
Đồng tử sâu không thấy đáy, vẻ mặt cứng ngắc như chết.
Bắc Diệc Uy nói tất cả đều là thật sự, hơn nữa hắn cũng biết, đó là lời tâm huyết phát ra từ nội tâm Bắc Diệc Uy…… Nhưng là, hắn lại phản bội, từ đầu đến cuối!
Kỳ thật, tại thật lâu thật lâu về sau, khi hắn hồi tưởng lại chuyện này: trong quá trình xử sự hắn cũng có sầu lo…… Nhưng bất quá là sầu lo mà thôi, cuối cùng nhất kết quả vẫn là……
… …… …… …… …… …… ………
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào gian phòng, ngoài cửa sổ chim chóc hót vang như vui mừng, trong phòng lại phi thường yên tĩnh, trên đồng hồ kim giây vẫn kiên nhẫn nhích từng chút từng chút báo hiệu thời gian trôi đi……
Trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ của Dương Tịch lẳng lặng mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh trong bộ dáng ngủ mơ, bởi vì cô ngủ yên tĩnh, hắn cũng không khỏi an tĩnh theo. Khuôn mặt trước mắt thật nhỏ nhắn, đích thật là nhỏ, trước kia là hình cầu, cái cằm cũng hình cầu. Nhưng mà chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi, khuôn mặt này dường như gầy đi, hai gò má hóp lại, cái cằm thì tiêm tiếu rất nhiều. Đúng vậy, thật sự là cô càng lúc càng đẹp, chính là, có đẹp hay không bây giờ đối với mình mà nói thì như thế nào? Hắn càng đau lòng nhiều mà thôi, gầy đi nhanh như vậy, cho thấy trong khoảng thời gian vừa qua, cô đã chịu không ít áp lực, đau khổ.
Thiên ngôn vạ