
quyết vấn đề. Cho dù muốn đi quay cái gì, thì chúng ta phải đi quay, cho dù có thể làm ra hình ảnh thế nào, chúng ta vẫn phải làm. Nếu mỗi ngày chỉ ngồi đợi cơ hội tới gõ cửa, vậy thì có lẽ chúng ta đã đánh mất rất nhiều cơ hội rồi.”
Tri Kiều nhìn anh qua làn khói, nhận ra tim mình đang đập mạnh dữ dội.
Cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến nỗi dường như máu trong cơ thể đang chảy ngược lại.
Khi cô yêu anh không thuốc chữa, thì có nghĩa là, nếu anh có đáp lại tình cảm này của cô, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, cô và anh có giống như bố mẹ chia tay vì không còn cách nào nữa hay không?
Trong lòng cô biết rõ, nếu là như vậy, thì thà rằng cô tình nguyện vĩnh viễn không yêu anh, họ sẽ mãi mãi chỉ là một cặp trong công việc, hoặc cũng có thể là anh em tình thân, sẽ vĩnh viễn không cần chia tay!
“Tri Kiều……” Anh nhìn cô, cũng qua lớp khói dày đặc, “Đang nghĩ gì vậy?”
Cô miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ đang suy nghĩ lời anh nói thôi.”
Bữa cơm này, Tri Kiều ăn trong khi tâm trí đang ở nơi khác. Trên đường Chu Diễn đưa cô trở về, cô cúi đầu nhìn những viên gạch lát đường ở dưới chân, tim không hiểu sao đau lên từng hồi.
Một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, cô biết, là tay của Chu Diễn.
“Em có vẻ…… không giống như mấy ngày trước.”
Cô không dám nhìn anh, vẫn miễn cưỡng mỉm cười.
Anh bỗng nhiên cúi đầu sáp đến gần khuôn mặt cô, chóp mũi chạm chóp mũi, cẩn thận nhìn vào đôi mắt cô.
Cô cụp mắt xuống, cảm nhận được hơi thở của anh đang tới gần, tim cũng đập nhanh hơn trước.
Chu Diễn có lẽ muốn nói gì đó, anh thậm chí đã định mở miệng, nhưng không biết vì sao, lời nói đến bên miệng, anh lại im lặng. Điểm này không giống với anh, đối với cô, anh muốn nói cái gì thì nói cái đấy, dù là đồng ý hay phản đối, anh đối với cô vẫn chưa từng kiêng dè.
Nhưng giây phút này, Tri Kiều cảm nhận được rõ ràng sự chần chờ và do dự của anh, dường như có thứ gì khiến anh sợ hãi.
Cuối cùng, Chu Diễn buông cô ra, đứng thẳng lên, ho nhẹ vài tiếng, rồi đi lên phía trước cô.
Tri Kiều ngẩng đầu, nhìn bóng hình mặc áo khoác màu sậm của anh, không khỏi cảm thấy có phần bi thương.
Sau đêm hôm đó, Tri Kiều và Chu Diễn không liên lạc với nhau khoảng một tuần.
Tri Kiều mơ hồ cảm thấy bản thân nên cắt đứt tình yêu trong lòng của mình với Chu Diễn, cho dù việc đó sẽ làm cô cực kì đau khổ, nhưng trong một góc tối khác, một âm thanh nói với cô rằng, có một số việc, cô bắt buộc phải đi làm.
Một buổi chiều một tuần sau đó, Tri Kiều bỗng nhiên nhận được điện thoại của Phùng Giai Thụy, bảo cô đến văn phòng của anh ta một lần. Vì vậy cô vội vàng đi, khi ngang qua quán cà phê, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi vào mua một cốc Caramel Macchiato nửa viên đường.
“À, cám ơn!” Khi Phùng Giai Thụy nhìn thấy cốc giấy trên tay cô, anh ta muốn nhảy dựng lên ôm chầm lấy cô, nhưng bị Chu Diễn đứng bên cạnh ngăn cản.
“Mọi người đến đủ rồi,” Chu Diễn thong dong nói, “Có gì muốn nói thì nói đi.”
“Được rồi,” Phùng Giai Thụy cảm thấy thỏa mãn sau khi uống một ngụm Caramel Macchiato, anh ta quay trở về bàn làm việc của mình, nói, “Tôi muốn nói là có một tin tốt.”
“?”
“Cuối cùng cũng có người đồng ý đầu tư cho chương trình của hai người.”
“Thật sao?!”
Tri Kiều thật sự không thể tin được.
“Là ai?” Nhưng phản ứng của Chu Diễn không giống với cô.
“À……” Phùng Giai Thụy mất tự nhiên sờ sờ mũi.
“Không phải là anh bỏ tiền túi chứ?” Chu Diễn hỏi.
“Không!” Phùng Giai Thụy nhún vai, “Tin tôi đi, tôi tuyệt đối không vĩ đại như vậy đâu!”
“……”
“Tôi chỉ có thể nói, nhà đầu tư này là tự mình tìm đến, lần này là nằm ngoài dự liệu của tôi, hơn nữa……” Nói tới đây, anh ta bỗng nhiên nhìn Tri Kiều.
“?”
“Anh ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Vẻ mặt Chu Diễn bỗng nhiên cảnh giác nhìn anh ta.
“Chính là,” Phùng Giai Thụy không để ý đến Chu Diễn, mà nhìn Tri Kiều, “Nhà đầu tư chỉ đích danh ‘Thái tiểu thư’, muốn cùng cô ăn một bữa cơm.”
“……”
Tri Kiều ngạc nhiên nhìn anh ta, rồi lại nhìn Chu Diễn, vẻ mặt người phía sau cũng khó có thể tin.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt tú bà,” Phùng Giai Thụy bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi cũng không biết tại sao hiện nay tác phong nhà đầu tư và nhà tài trợ chương trình ngày càng có xu hướng…… hạ lưu. Nhưng tôi có thể cam đoan với hai người, nhà đầu tư lần này tuyệt đối không phải là mấy lão già hói đầu háo sắc, theo như tôi thấy, anh ta rất tuấn tú lịch sự .”
“Là ai?” Chu Diễn bình tĩnh hỏi.
“Thứ lỗi tôi không thể nói ra, vì đây là yêu cầu thứ nhất của anh ta.”
Chu Diễn còn muốn hỏi thêm, nhưng Tri Kiều bỗng nhiên mạnh dạn nói: “Em đi.”
“Kiều……”
Tri Kiều dùng ánh mắt kiên định ngăn Chu Diễn nói tiếp.
Cô nhếch môi, ngẩng đầu lên nhìn Phùng Giai Thụy nghiêm túc nói: “Nếu chỉ là ăn bữa cơm, tôi đi. Phiền anh giúp tôi sắp xếp.”
Phùng Giai Thụy gật đầu, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Tri Kiều và Chu Diễn, không khí trở nên có phần cứng ngắc và…… xấu hổ.
“Tri Kiều,” Một lúc lâu sau Chu Diễn mới mở miệng, “Tôi hy vọng em không quá xúc động ——”
“Đừng như vậy,” Cô cố gắng mỉm cười,