
nghĩ và tính toán không nói nên lời.
Người con gái đang ngồi bên cạnh ông ta và sắp chuẩn bị làm vợ ông ta, tuy rằng xa lạ, tuy rằng ông ta chưa từng gặp và không biết nhiều nhưng thật ra với ông ta rất thân quen và rất gần gũi.
Vì sao ông ta lại muốn kết hôn với Băng bằng được ?
Câu hỏi này chỉ có mình ông ta mới trả lời được, mới giải thích rõ được nguyên nhân vì sao ông ta lại muốn làm thế ?
Một người khôn ngoan và thông minh như ông ta chưa từng làm chuyện gì mà không có lợi và không đảm bảo chắc chắn được kết quả.
Có thể ông ta từng sai lầm, từng bị tổn thương vì quyết định nông nổi của mình trong quá khứ, nhưng không có nghĩa hiện tại ông ta cũng là một con người yếu đuối và ngu ngốc như thế.
Xe dừng lại.
Phường xuất hiện trong tầm mắt của Băng.
Phúc nhanh chóng bước xuống xe và mở cửa cho Băng và cho ông ta.
Ông ta bình tĩnh và thong dong bước xuống, phong thái của ông ta lúc nào cũng nhàn nhã, lúc nào cũng uy nghiêm lạnh lùng, trông ông ta lúc nào cũng giống như một ông chủ lớn, một người luôn làm chủ mọi tình huống và mọi vấn đề.
Còn Băng chỉ là một con bé con không hiểu chuyện, một người luôn thay đổi tâm trạng và tính khí tùy theo từng hoàn cảnh.
Cuối cùng Băng đã đến nơi Băng không muốn đến.
Chỉ cần hoàn thành xong thủ tục và pháp lý cần thiết. Bắt đầu từ hôm nay, Băng chính thức là vợ của ông ta.
Cuộc đời của con người sao có thể nhanh chóng bước sang một bước ngoặt mới chỉ trong một cái chớp mắt như thế ? Cô nhân viên phụ trách phòng pháp lý đưa cho mỗi người một tờ giấy và hai cây bút.
Nhìn tờ giấy trước mặt, Băng thẫn thờ như người mất trí, mắt Băng đỏ hoe, Băng run run không dám viết, cũng không đọc được tờ giấy viết gì và ghi các điều khoản gì.
Ông ta quan sát Băng, mắt ông ta nhìn Băng như dò hỏi và như ước đoán xem Băng đang nghĩ gì trong đầu.
Việc Băng chống đối không muốn lấy ông ta đã làm cho lòng tự tôn và ý nghĩ chinh phục của đàn ông trong ông ta càng thêm mãnh liệt.
Giống như một món đồ càng khó lấy, lại càng muốn lấy bằng được.
Ông ta bình tĩnh điền hết các thông tin cần thiết trong tờ giấy đăng kí kết hôn của mình.
Mặc dù tay viết, mắt nhìn vào tờ giấy trước mắt nhưng không một biểu hiện và cử chỉ nào của Băng thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ông ta.
Ghi xong, ông ta đặt cây bút chèn lên tờ giấy của mình.
Quay sang nhìn Băng, ông ta nhẹ nhàng nói.
_Cô có điều gì không hài lòng sao ?
Băng giật mình nhìn ông ta, mắt Băng long lanh nước, miệng Băng đắng ghét.
Dù Băng có là người táo tợn, có là người coi khinh sinh mạng của mình khi đánh nhau và khi dám làm những chuyện mà một thục nữ không dám làm, cũng không dám đặt cược tương lai và hạnh phúc của mình vào tay một người đàn ông không quen không biết.
_Tôi…tôi…!
Băng ấp úng trả lời.
Lúc này Băng không biết nói gì và giải thích thế nào cho ông ta hiểu rằng quả thật Băng không thể lấy ông ta và không thể đóng kịch coi như không có chuyện gì.
Ông ta biết Băng định nói gì, và định làm gì, đã đưa Băng đến tận đây và phải mất bao tâm huyết mới nghe được một câu đồng ý của Băng làm sao ông ta có thể dễ dàng để cho Băng đi và để cho Băng thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Cầm lấy tờ giấy của Băng, ông ta bắt đầu ghi chép.
_Tên ?
Ông ta hỏi Băng.
Băng ngơ ngác nhìn ông ta, rồi lại nhìn xuống tờ giấy ông ta đang đặt dưới bàn, Băng bắt đầu lấy lại được suy nghĩ và giác quan của mình.
Băng định không nói và định rời khỏi đây nhưng khi nhìn vào ánh mắt đáng sợ và khuôn mặt lạnh lùng đầy uy hiếp của ông ta, Băng sợ hãi không dám làm trái ý của ông ta.
Băng bắt buộc nhắc mình phải nhớ trong tay ông ta đang giữ cô bạn thân làm con tin và số tiền hơn một trăm triệu mà ông ta bắt Băng phải trả.
Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, Băng mấp máy môi.
_Lâm…Lâm Nhã Băng.
Ông ta không nói gì, cũng không làm gì nhưng ánh mắt đã hòa nhã hơn trước.
Ông ta bắt đầu ghi.
_Tuổi.
_Hai mươi.
_Tôi hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô.
Ông ta không ngẩng đầu nhìn Băng nhưng Băng vẫn cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của ông ta, người Băng run lên một cái.
Cầm CMND, Băng run run đặt trước mặt ông ta.
Ông ta nở một nụ cười khó hiểu, mắt ông ta lóe lên những tia sáng mà chỉ có những người để ý và quan sát kĩ mới thấy.
Sau khi điền hết những thông tin cần thiết và làm theo đúng những yêu cầu của cô nhân viên. Ông ta đưa mấy tờ giấy trên bàn cho cô ta.
Xem xong, cô nhân viên cười thật tươi.
_Chúc mừng ông bà. Chúc ông bà hạnh phúc.
Băng thẫn thờ như một xác chết, trong khi mọi người vui vẻ và hạnh phúc vì lấy được người mình thích, vì lấy được chồng giàu và đẹp trai, Băng lại buồn, lại đau, phải chăng Băng đã bị điên rồi ?
Băng ngồi im trên ghế, mắt nhìn xuống đất, mặt Băng tái nhợt, trông Băng như thể vừa mới nhận được một tin gì đó khủng khiếp lắm hơn là khuôn mặt biểu hiện của một người sắp trở thành vợ của người ta.
Ông ta chú ý đến thái độ, biểu hiện trên khuôn mặt của Băng.
Thấy Băng cứ ngồi im mà không chịu đi theo mình, ông ta kéo Băng đứng dậy.
Băng ngước mắt nhìn ông ta, đôi mắt Băng trống rỗng, đôi mắt vô hồn, đôi mắt của một