
Sở Sở với cái nhìn triù mến. Bé Sở Sở chợt hỏi:
-Con biết rôì. Dì muốn nói là cha con định cưới mẹ ghẻ.
Linh San chưa kịp nói gì thì Sở Sở đã bám lấy vai Linh San thật chặt Nó có vẻ sợ hãi, nó nói như hét.
Đì ơi dì, con không muốn cha con có mẹ ghẻ đâụ Bạch Tuyết đẹp như vậy, hiền như vậy mà còn bị mẹ ghẻ giết. Dì nói với cha con đị Bảo cha đừng cưới vợ bé.
Sở Sở lại buông tay ra, nhìn San:
Đì ơi, cha con có cưới mẹ ghẻ không?
Linh San miễn cưỡng nói;
-Sở Sở ạ. Không phải bà mẹ ghẻ naò cũng ác độc, cũng xấu xí cũng hiếp đáp con chồng cả.
Bé Sở Sở nói:
-Con không thích đâụ Dì dối con, dì gạt con, con không thích dì ghẻ.
Sở Sở vừa nói vừa khóc, Linh San vội vỗ về.
-Ðược rôì, đừng khóc nữạ Không ai hiếp đáp hay bạc đãi con đâụ Người ta có thể thế nào với mọi người nhưng chẳng ai hại con được đâu, con ngoan ạ.
Bé Sở Sở vẫn thút thít trong lòng Linh San, nó nhìn nàng nói:
-Trước ngày chị Hương đến đây làm, cô ở trước lúc naò cũng nói con là con quỷ nhỏ. Sớm muộn gì cha cũng cước dì ghẻ về, mỗi ngày cột con lên đánh trăm cái, rồi lóc thịt con cho chó, heo , mèo ăn ….
Linh San rùng mình.
-Lúc đó có lẽ con chưa ngoan, con lì lợm nên cô ta mới doạ con như vậỵ..Dì ghẻ có nhiều loại, có người cũng rất hiền, chẳng hạn như dì đâỵ …
Sở Sở nói:
-Không đâụ con biết dì ghẻ nào cũng đều xấu hết cả. Ai cũng nói như thế. cô người làm trước cũng đã hát ru con thế này: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.”
Sở Sở hát. Nó làm Linh San bàng hoàng. Tất cả sự mong muốn, mơ ước, quyết định như bị lời của Sở Sở xoá tan. Không còn tin tưởng, không còn mộng mơ. Vì vậy tối hôm ấy khi Bằng Phi về tới nhà, chàng chỉ nhìn thấy một Linh San thẫn thờ bên ghế, buồn bã.
-Sao thế?
Bằng Phi bước tới hỏi, Linh San chỉ nói:
-Em mệt mỏi quá!
-Sao vậỷ
Linh San nói:
-Cha mẹ em rồi con anh. Tất cả giống như những tảng đá to, nặng nề. Em đẩy hoài mà không sao rơi xuống.
Bằng Phi nắm lấy vai Linh San, nhìn người yêụ Mặc dù không hiểu hoàn toàn những gì Linh San muốn nói, nhưng những điều Linh San ám chỉ rất rõ ràng. Phi chỉ nói:
-Nếu đá to có nặng thật, thì với sức của đôi ta hợp lực lại, chuyện đó anh nghĩ hẳn không khó đâu em ạ.
Mùa mưa đến.
Muà đông và muà xuân ở thành phố Đài Bắc này, bầu trời bao giờ cũng ẩm ướt. Mưa, mưa, mưa!!! Sáng mưa đến tối, lúc nào cũng thấy những hạt mưa bay baỵ Bầu trời ảm đạm và gió rét từ rừng núi xa xăm thổi qua c’anh đồng, qua phố xá, qua những hàng cây, lùa vào các khung cửa kính. Trong khỏang thời gian này, Linh San cảm thấy cuộc sống rất yên tĩnh, thầm lặng, như một chú sâu cuộn tròn trong kén qua đông. Môt. giấc ngủ đông triền miên êm ả. Linh San không nhắc đến chuyện hôn nhân, nàng cốt ình lánh né hai chữ đó, để khung cảnh gia đình không xáo trộn, caĩ vã. Từ trong tiềm thức, cái bóng dáng yếu đuối của Sở Sở lại to lớn như một trái núi cao án ngang trên đường đị Bên cạnh đó là sự chống đối của bố mẹ Lần đầu tiên, Linh San thấy mình yếu đuối, bất lực trước một con bé nhỏ.
Muà xuân đến, Linh San lại ở trong trạng thái phiền muộn. Nhà trường sau một tháng nghỉ đông đã bắt đâù mở cửa lạị Ban ngày lên lớp, đuà vui với học sinh. Chiều tối về nhà, Linh San hay đứng cạnh bên cửa sổ, có khi đứng lặng như vậy hàng giờ. Linh Trân nhìn em gái, rồi nói với cha mẹ:
-Ba mẹ xem kià, Linh San nó đang mở chiến tranh lạnh với gia đình.
Thực ra lời của Linh Trân chỉ đúng một nữạ Nói chiến tranh lạnh không đúng lắm. Vì tinh thần Linh San đang xuống thấp, xuống thấp kinh khủng, Linh San làm sao có đủ sức để khiêu chiến? Chuyện bắt đầu từ sau ngày nghỉ. Sau những ngày Bằng Phi đưa Sở Sở về miền Nam thăm gia đình, lúc trở lên,chẳng hiểu lý do gì thái độ của Sở Sở chợt thay đổi hẳN. Nó thù hằn ra mặt với Linh San, nó lạnh nhạt, và lúc naò cũng ở trạng thái ứng chiến của loài nhím xù lông trước kẻ thù. Mỗi lần Linh San ngọt ngào hỏi gì đó, nó không trả lời thẳng mà đanh đá:
-Nội bảo, dì định làm mẹ ghẻ tôi phải không? Tôi chúa ghét mẹ ghẻ
Công lao chinh phục tình cảm suốt nửa năm trời, đột nhiên tan thành mây khóị Bất cứ điều gì Linh San nói ra, nó đều phản ứng một cách khó chịụ
Đì đừng đụng đến tôi, tôi cắn bây giờ:
Một đôi lần, Linh San giận dữ, muốn chụp lấy Sở Sở, cho nó một trận, nhưng lại thôị Từ lúc có ý định thành hôn với Phi, Linh San chợt mất can đảm đánh bé Sở Sở. Nàng sợ nhưng sự yếu đuối của Linh San ngược lại làm bé Sở Sở trở nên khó dạy hơn, ngang bướng hơn. Không những thế, nó còng biết cách thức để uy hiếp nàng. Mỗi lần ngồi một mình với Linh San, nó giả vờ nói:
Đì ơi, không hiểu sao con nhớ mẹ qúa, con biết nếu mẹ con chưa chết, người sẽ người đàn bà đẹp nhất trên đời nàỵ
Linh San nhìn vào khuôn mặt tinh ranh, vào đôi mắt tròn đen, nàng hiểu ngay con bé nói dốị Chắc chắn một điều là Sở Sở chẳng có chút ấn tượng rõ ràng nào về mẹ ruột. Chắc chắn nó chỉ muốn nói để chọc tức Linh San. Vậy mà Linh San vẫn thấy đau nhói tim, vẫn thấy buồn.
Linh San càng ngày càng tiều tuỵ Trong khoảng thời gian này, Bằng Phi lại bận túi bụi, sáng tới chiều chàng bận rộn luôn ở