Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326021

Bình chọn: 8.5.00/10/602 lượt.

o màn hình.

“Anh có cảm giác thế nào khi tối nay không biểu diễn? Hẳn là kỳ lắm khi từ bỏ buổi diễn,” Brooke hỏi và gối đầu lên lòng anh.

Julian được mời biểu diễn trong chương trình đêm giao thừa của MTV trên quảng trường Thời Đại rồi từ nửa đêm trở đi sẽ chủ trì một bữa tiệc với toàn những người nổi tiếng ở Khách Sạn Phố Rivington. Từ đầu mùa thu khi nghe Leo bảo với anh về chương trình này anh đã thích mê, nhưng đêm giao thừa càng đến gần thì lòng nhiệt tình của Julian càng giảm dần. Rốt cuộc tuần trước chỉ thị cho Leo hủy toàn bộ, và không ai choáng hơn – hoặc mừng hơn – là Brooke. Đặc biệt là khi anh quay lại nhìn cô và hỏi xem cô có muốn đi cùng anh đến Hamptons hưởng một đêm hẹn hò tại gia hay không.

“Chúng mình không buộc phải nói những chuyện như thế vào đêm nay,” Julian nói. Cô có thể nói rằng anh đang cố gắng đồng cảm với cô, nhưng hiển nhiên có gì đó đang làm anh bứt rứt.

“Em biết thế,” Brooke trả lời. “Em chỉ muốn biết chắc là anh không hối tiếc chuyện đó.”

Julian vuốt tóc cô. “Cái cô này, cô có điên không đấy? Với tấn kịch xảy ra trong chương trình Today và tất cả những chuyến đi đi lại lại đó, mà nhìn đến năm tới sẽ bận kinh khủng hơn đến mức nào thì anh cũng cần nghỉ ngơi một chút chứ. Chúng mình cần nghỉ ngơi một chút.”

“Chúng mình quả thực rất cần đấy,” cô lẩm nhẩm mà cảm thấy đã nhiều tháng nay mình mới được hài lòng đến thế. “Em đoán Leo chẳng thích thú gì, nhưng em thì chắc chắn là rất thích rồi.”

“Leo đã lên chuyến bay đầu tiên tới Punta del Este. Chắc chắn giờ gã đang đắm trong rượu tequilla với gái mười tám. Đừng tiếc cho Leo.”

Họ uống nốt rượu. Julian cẩn thận kéo lớp màn chắn rồi đến những cánh cửa kính trên lò sưởi đang tàn dần, và tay trong tay họ lên cầu thang. Lần này thì điện thoại cố định đổ chuông, và trước khi Julian kịp nói lời nào Brooke đã nhấc máy lẻ trong phòng dành cho khách mà cô và Julian thường ở.

“Brooke phải không? Samara đây. Nghe này, xin lỗi vì gọi vào đêm nay, nhưng tôi cứ cố gọi cho Julian mãi. Cậu ấy bảo sẽ tới đó, nhưng mãi cho đến giờ cậu ấy vẫn không nghe điện thoại của tôi.”

“Ồ, chào Samara. Vâng, anh ấy ở ngay đây rồi. Xin chờ máy một giây nhé.”

“Chờ chút đã, Brooke. Nghe này, tôi biết cô không đến dự lễ trao giải Grammy vì bận công việc, và tôi chỉ muốn khẳng định với cô rằng sẽ có những bữa tiệc rất hoành tráng ở New York mà tôi sẽ đưa hai người đến đấy nhé.”

Brooke nghĩ rằng cô nghe nhầm. “Gì cơ ạ?”

“Lễ trao giải Grammy. Julian biểu diễn ở đó.”

“Samara, chị chờ máy chỉ một phút thôi được không?” Cô nhấn phím tắt tiếng rồi đi vào phòng tắm, nơi Julian đang mở nước cho đầy bồn.

“Lúc nào thì anh mới nói cho em biết về lễ trao giải Grammy?” cô hỏi mà phải cố kiềm chế nỗi kích động trong giọng nói.

Anh nhìn lên cô. “Anh định đợi đến mai. Anh không muốn nó ảnh hưởng đến một đêm trọn vẹn mình ở bên nhau.”

“Ồ thôi nào, Julian! Anh không muốn em đi, thế nên anh chẳng nói một lời.”

Nghe câu này Julian trông thật sự hoảng. “Sao mà em lại nghĩ thế được? Tất nhiên là anh muốn em đi chứ!”

“Ờ, nghe không giống như Samara nghĩ nhỉ. Chị ta vừa bảo em rằng chị ta hoàn toàn thông cảm vì em quá bận công việc nên không thể đến được. Anh có đùa không đấy? Chồng em sẽ biểu diễn ở lễ trao giải Grammy mà chị ta lại nghĩ rằng em không thể rời công việc để dự à?”

“Brooke à, anh đoán rằng chị ấy nghĩ thế chỉ vì em đã không thể, ờ, xin nghỉ để dự bữa tiệc ngày lễ của Sony, hiểu không? Nhưng anh thề rằng lý do tại sao anh chưa nói với em là vì anh nghĩ chúng mình có thể hưởng một đêm hoàn toàn không nói về công việc. Anh sẽ nói với chị ấy rằng em sẽ đến.”

Brooke quay lưng đi về phòng ngủ. “Em sẽ tự mình nói với chị ta.”

Cô nhấn phím mở tiếng và nói, “Chị Samara à, hẳn là đã có sự hiểu nhầm nào đó, vì tôi chắc chắn sẽ đi cùng với Julian.”

Một khoảng im lặng dài trước khi Samara lên tiếng, “Cô biết rằng đó là một tiết mục biểu diễn, không phải tiết mục được đề cử giải, phải không?”

“Tôi hiểu.”

Một khoảng lặng nữa. “Và cô chắc chắn rằng lần này những nghĩa vụ riêng của cô không cản trở gì đấy chứ?”

Brooke những muốn hét lên với chị ta rằng chị ta thì biết cái gì, nhưng cô buộc mình phải giữ im lặng.

“Ờ, thế thì được. Chúng tôi sẽ lo việc đó,” Samara nói.

Brooke cố gắng phớt lờ sự ngần ngại – hay là sự thất vọng? – trong giọng nói của chị ta. Sao mà cô lại phải quan tâm Samara nghĩ gì cơ chứ? “Vâng, tuyệt lắm. Vậy tôi nên mặc cái gì nhỉ? Ý tôi là tôi chẳng có bộ nào diện đẹp cả. Chị có nghĩ rằng tôi nên đi thuê thứ gì đó không?”

“Đừng! Cứ để chúng tôi xử lý tuốt, được không? Chúng tôi chỉ cần cô đến trước buổi diễn sáu tiếng và chúng ta sẽ có váy đầm, giày, đồ lót, túi xách, đồ trang sức, tóc tai và trang điểm. Trước đó hai mươi tư giờ đừng gội đầu, đừng tắm nắng bằng đèn cực tím trừ phi chuyên gia tạo mẫu của chúng tôi giới thiệu một nhà thẩm mỹ chuyên nghiệp, hãy làm móng thật đẹp và dùng sơn loại Allure của hãng Essie hoặc Bubble Bath của hãng OPI ấy nhé, hãy tẩy lông chân tay trước khoảng năm đến bảy ngày, và dưỡng tóc kỹ trước bảy mươi hai giờ. Về m


Teya Salat