Old school Swatch Watches
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325893

Bình chọn: 7.00/10/589 lượt.

Nola này, cậu có nhận thức được rằng cậu có thể bị…”

“Xin cậu miễn ình cái bài ‘gã có thể là tên giết người hàng loạt’ được không?”

Cô giơ tay đầu hàng. “Thôi được, được rồi. Nghe này, tớ mừng vì cậu đã vui vẻ. Có lẽ đó chỉ là tính ghen tị của tớ nói thôi.”

Nola kêu lên nho nhỏ với câu này. Cô nàng quỳ lên đi văng, với lấy tay Brooke và ngay lập tức phát vào nó.

“Vì cái gì mới được chứ?” Brooke hỏi với vẻ tổn thương.

“Đừng có bao giờ nói cậu ghen tị nữa nghe chưa!” Nola nói với vẻ quyết liệt mà Brooke hiếm khi nhìn thấy ở bạn. “Cậu xinh đẹp và tài năng và cậu không thể tưởng tượng được rằng người bạn là tớ đấy thấy thật tuyệt vời biết bao khi nhìn cái cách Julian chiêm ngưỡng cậu. Tớ biết không phải lúc nào tớ cũng là người hâm mộ số một của anh ấy, nhưng anh ấy yêu cậu, không thể phủ nhận được. Dù cậu nhận thấy hay không mặc lòng, các cậu đang tạo cảm hứng cho tớ. Tớ biết cả hai người các cậu đã phải phấn đấu rất cực nhọc, nhưng tất cả đang được đền bù xứng đáng.”

Có tiếng gõ cửa. Cô nghiêng sang ôm lấy Nola. “Tớ yêu cậu. Cảm ơn vì điều đó – tớ rất cần được nghe nó đấy.”

Nola tủm tìm cười, chộp lấy ví của mình và đi ra hành lang.

Hai cô gái ăn rất nhanh và Brooke, mệt lả vì một ngày vất vả và nửa chai rượu vang, chuồn ngay khi họ vừa ăn xong. Thói quen khiến cô phăm phăm đi bộ đến tàu điện số 1 và ngồi vào chỗ ở hàng cuối yêu thích của mình, đến tận nửa đường về nhà mới nhớ ra rằng cô có đủ tiền đi taxi. Cô kiểm tra cuộc gọi của mẹ trong lúc đi bộ qua ba dãy nhà để về căn hộ của mình và bắt đầu tưởng tượng ra nghi thức gái độc thân buổi tối của cô: trà thảo mộc, tắm bồn nước nóng, căn phòng lạnh giá, thuốc ngủ và giấc ngủ lịm dưới chiếc chăn lông phồng to vật vã. Có lẽ cô sẽ tắt máy di động để Julian khỏi đánh thức cô dậy bằng những cuộc gọi lẻ tẻ chẳng có gì đoán trước được trừ mỗi một điều chắc chắn là cô sẽ nghe thấy âm thanh nền là tiếng nhạc, tiếng các cô gái, hoặc cả hai.

Chìm đắm trong mơ mộng và mong vào nhà mà trút bỏ quần áo ra đến chết lên được, Brooke không nhìn thấy những bông hoa trên thảm cửa nhà đến tận khi cô vấp vào chúng. Chiếc bình thủy tinh hình trụ cao bằng đứa trẻ chập chững biết đi đệm những tàu lá chuối xanh mơn mởn. Trong bình đầy hoa thủy vu, màu tím lộng lẫy và trắng kem, và điểm nhấn duy nhất là một ngọn tre cao vút.

Thi thoảng cũng đã từng có những bó hoa, kiểu bó hoa mà mọi phụ nữ đều nhận được vào dịp này dịp khác – những bông hướng dương bố mẹ cô gửi tặng khi cô nhổ răng khôn hồi năm nhất đại học, những bó hồng rất công thức vào ngày lễ tình nhân từ một số bạn trai không sáng kiến, những bó hoa mà các bạn cô mua từ cửa hàng tiện lợi để tặng bà chủ tiệc – nhưng từ bé đến giờ cô chưa bao giờ nhận được cái gì như thế này. Một công trình. Một tạo tác nghệ thuật. Brooke nhấc nó lên và giật ra một chiếc phong bì bé xíu được dính vào một điểm khuất dưới đáy bình. Walter loăng quăng xung quanh hít ngửi mùi hương thơm phức mới nhận được này.

Brooke yêu quý,

Anh nhớ em thật nhiều. Đếm từng ngày cho đến cuối tuần này để được gặp em. Yêu,

Cô mỉm cười và cúi xuống ngửi những bông thủy vu, một niềm vui kéo dài đúng mười giây cho đến lúc những nỗi nghi ngờ của cô ập đến. Tại sao anh lại viết Brooke trong khi anh toàn gọi cô là Rookie, đặc biệt là khi anh cố gắng tỏ ra lãng mạn hoặc thân mật? Có phải đấy là cách anh xin lỗi vì đã cư xử ngu ngốc thiếu suy nghĩ trong vài tuần gần đây không, và nếu đúng thì tại sao anh không đả động đến việc xin lỗi? Có lẽ nào một người thường tự hào vì dùng từ rất chuẩn – một người sáng tác ca khúc, trời ạ – lại có thể viết cái gì đó chung chung như thế này không? Và trên hết, tại sao anh chọn đúng cái thời điểm này kể từ trước tới giờ để gửi tặng bó hoa đầu tiên khi mà Brooke biết rằng chỉ cần nghĩ đến những bó hoa bán trong tiệm là anh đã ghét rồi? Theo Julian thì những bó hoa đó rất nhàm, quá đắt, là chỗ dựa được thương mại hóa cho những người không có khả năng thể hiện tình cảm của mình một cách sáng tạo hoặc bằng ngôn từ, đó là còn chưa kể đến việc là chúng mau tàn, thế thì nó biểu trưng cho cái gì mới được chứ? Đằng nào thì Brooke cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng cô hiểu xuất thân của Julian và luôn trân trọng những bức thư, những ca khúc và bài thơ mà anh đã tỉ mỉ bỏ thời gian ra làm cho cô trước đây. Vậy cái thứ vớ vẩn “đếm từng ngày” là thế nào đây?

Walter dụi dụi lên đầu gối cô và tru lên một tiếng to.

“Tại sao bố không thể dắt chú mình ra ngoài nhỉ?” Brooke hỏi trong lúc buộc dây vào cổ nó và đi trở ra khỏi nhà. “Ồ, tao biết rồi, vì bố chẳng bao giờ có mặt ở nhà cả!” Bất chấp cái cảm giác cực kỳ có lỗi khi bỏ Walter một mình lâu đến vậy, cô kéo nó vào trong nhà ngay khi nó xong việc và hối lộ nó thêm thức ăn nghiền thô cho bữa tối và một củ cà rốt bự để tráng miệng. Cô lại cầm tấm thiếp lên, đọc thêm hai lần nữa và nhẹ nhàng đặt nó lên trên đống rác trong thùng rác rồi ngay lập tức quay lại lấy nó ra. Có thể nó không phải là những dòng yêu thương nhất mà Julian từng viết, nhưng dù sao, nó vẫn là một cử chỉ thiện chí.

Cô bấm số di độn