
ở đấy đều đang làm việc.”
Brooke lặng yên một lát. “Em đâu có ý nói rằng anh chỉ rặt tiệc tùng.” Không hiểu bằng cách nào Brooke đã cố gắng kiềm chế không nhắc nhỏ anh về cú điện thoại tây tây lúc nửa đêm hôm qua của anh.
Nola bắt gặp ánh mắt của Brooke và ra dấu rằng cô nàng sẽ đi sang phòng khác, nhưng Brooke phẩy tay và đưa mắt nhìn cô như muốn nói, Đừng vớ vẩn.
“Có phải em nói mát vì anh ra đi giữa bữa tiệc của cha em không? Anh đã xin lỗi biết bao lần về việc đó rồi? Anh không thể tin được là em vẫn đay nghiến anh đến tận bây giờ.”
“Không, không phải vì thế, mặc dù nói cho đúng thì anh đã ra đi chỉ khoảng sáu giây sau khi thông báo và từ đó đến giờ anh chưa về nhà và đã là gần hai tuần rồi.” Cô dịu giọng lại. “Có lẽ em đã tưởng anh sẽ về nhà một vài ngày sau khi chụp ảnh, trước khi anh tiếp tục đi lưu diễn.”
“Thế cái thái độ đó là gì vậy?”
Câu đó như một cái tát. “Cái thái độ ư? Chả lẽ câu nói của em rằng em mong anh đang vui vẻ lại ghê gớm đến thế kia chứ? Hay là câu em hỏi khi nào chúng mình có thể gặp nhau? Trời, em là kẻ tồi tệ thế cơ à.”
“Brooke, lúc này anh đâu có thời gian mà cơn với cớ.”
Cái cách anh gọi tên cô đầy đủ làm cô ớn lạnh.
“ ‘Cơn cớ’ á, Julian? Thật không?” Cô hầu như chưa bao giờ nói với anh cô thực sự cảm thấy thế nào – anh quá căng thẳng, quá bận rộn, quá sao nhãng, hoặc ở quá xa – vì thế nên cô đã rất cố gắng để không kêu ca phàn nàn. Để lạc quan và thông cảm, như mẹ cô bảo, nhưng việc đó đâu phải dễ dàng gì.
“Ờ vậy thì chính xác là vì cái gì mà em tức tối đến thế? Anh xin lỗi tuần này anh không về nhà được. Em muốn anh phải xin lỗi bao nhiêu lần? Anh làm điều này là vì cả hai chúng ta, em biết đấy. Có lẽ thỉnh thoảng em nên nhớ điều này.”
Brooke cảm nhận được sự nóng nảy bồn chồn của anh. “Em nghĩ là anh không hiểu,” cô nói nhẹ nhàng.
Anh thở dài. “Anh sẽ cố nghỉ được một đêm để về nhà trước khi đi Miami cuối tuần này, được chưa? Thế có làm mọi việc khá hơn không? Điều này chẳng dễ gì khi album của mình vừa mới phát hành được có hai tuần lễ.”
Cô rất muốn nói anh hãy biến đi, nhưng thay vì thế cô hít một hơi sâu, đếm đến ba và nói, “Nếu anh làm được thế thì tuyệt rồi còn gì. Em mong gặp anh lắm.”
“Anh sẽ cố gắng, Rook à. Nghe này, anh phải chạy đây, nhưng hãy nhớ là anh yêu em. Và anh nhớ em. Mai anh sẽ gọi lại cho em, được chứ?” Anh dập máy trước khi cô có thể thốt ra thêm một lời.
“Anh ấy dập máy với tớ!” cô kêu lên trước khi ném chiếc điện thoại di động xuống đệm đi văng, nó nảy tưng trên một chiếc gối trước khi đáp xuống sàn nhà.
“Cậu có sao không?” giọng Nola dịu dàng êm ái. Cô đứng ở cửa phòng khách, tay cầm một nắm thực đơn đồ ăn gọi mang đến và một chai vang. Bài hát “For the Lost” bắt đầu vang lên từ kênh radio trên truyền hình, và cả Nola lẫn Brooke đều quay về phía ti vi.
Anh là giấc mơ của đứa em trai, cát bụi lại về cát bụi thôi
Ơi anh trai em, thời gian cuốn anh trôi khuất xa vời…
“Xin cậu tắt ngay nó đi được không?” Brooke đổ vật xuống đi văng và che mắt lại, mặc dù cô không khóc. “Tớ biết làm gì đấy?” cô rên lên.
Nola mau chóng chuyển kênh. “Trước hết, cậu sẽ quyết định cậu ăn gà xào sả ớt hay cà ri tôm bự gọi từ quán cơm Việt, và rồi cậu sẽ kể cho tớ xem các cậu đang có vấn đề gì.” Nola dường như nhớ đến cái chai trong tay cô. “Thôi bỏ. Trước tiên chúng mình uống cái đã.”
Cô nhanh nhẹn cắt lá kim loại bọc bằng đầu dụng cụ mở nút chai vang và khi chuẩn bị cắm nó vào nút bấc thì cô nói, “Tớ tưởng cậu đã vượt qua được chuyện bức ảnh Layla vớ vẩn đó.”
Chương 08 – Phần 3
Brooke khịt mũi và nhận ly rượu vang đỏ Nola đưa, ly rượu mà trong tình huống lịch thiệp hơn sẽ bị cho là quá đầy nhưng tối nay thì trông vừa vặn. “Cái gì, cậu định nói về bức ảnh mà chồng tớ ôm vòng eo sáu mươi sáu phân của con bé ấy với nụ cười tươi hớn, phởn đến nỗi cứ như anh ấy đang quằn quại vì cực khoái ấy á?”
Nola nhâm nhi rượu và gác chân lên bàn. “Ngôi sao nhỏ ngớ ngẩn nào đó đang tìm cách lợi dụng chút thời cơ lên mặt báo với người sắp nổi tiếng. Con bé đó chẳng mảy may quan tâm đến Julian đâu.”
“Tớ biết vậy. Và thậm chí cũng chẳng phải là vì bức ảnh… Anh ấy chuyển từ quán bar Nick và một anh thực tập sinh bán thời gian thành cái thứ này ư? Chỉ một đêm mà tất cả đã thay đổi, Nola à. Tớ chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
Chẳng có lý nào để phủ nhận điều này nữa: Julian Alter, chồng cô, đã trở nên nổi tiếng một cách chính thức và hiển nhiên, về mặt tri giác, Brooke nhận thức được rằng đó là một quãng đường dài dằng dặc và khó khăn khôn tả, rất nhiều năm luyện tập, biểu diễn và sáng tác bài hát hằng ngày (còn chưa kể đến những sô diễn và những giờ không đếm xuể Julian đã tích lũy trước khi họ gặp nhau). Có những băng thu thử, những đoạn băng thu quảng cáo, những đĩa đơn suýt suỵt nhưng chẳng bao giờ thành công. Thậm chí có lần anh còn đạt được một thỏa thuận thu âm từ xa mà rốt cuộc chẳng đi đến đâu, có những tuần những tháng nghiền ngẫm các cuốn sách về việc thương thảo hợp đồng, thuê và làm việc với các luật sư trong ngành giải trí, liên hệ với các nghệ sĩ có nhiều