
có bồi phòng, sao mà Hertz lại chỉ thuê rặt một loại ô tô của Mỹ thế, ai lại mời ăn tối vào lúc sáu giờ ba mươi chiều, lạy Chúa, giờ đó thực tế mới là giờ ăn trưa thôi? Ông thậm chí còn kêu ca cả cái nỗi rằng ở Chattanooga đường sá thế này là không đủ đông đúc trong một tối thứ Sáu – xét cho cùng thì, có thành phố đáng kính nào mà lại có phố phường vắng tanh vắng ngắt và đầy chỗ đậu xe trống thế này không? Cái chỗ chết tiệt nào mà những người lái xe khác lại lịch sự dở hơi thế này, mà ai cũng đậu nguyên ở chỗ đèn đỏ cả mười phút, rối rít vẫy nhường nhau qua trước như thế chứ? Ông thì chả thích nơi nào như thế cả là là cái chắc. Những thành phố đích thực phải có tắc đường, bụi bẩn, đám đông, tuyết, còi tầm, ổ voi ổ gà và những thứ làm ta khốn khổ đi kèm chứ, ông cả quyết với giọng huênh hoang lố bịch nhất mà Brooke từng nghe thấy. Lúc ba người bọn họ bước vào bên trong, có cảm giác như họ đã ở ngoài đường suốt tối vậy.
Cô như trút được gánh nặng khi thấy cha mẹ Trent đang đứng ngay ở cửa. Brooke băn khoăn không hiểu họ nghĩ gì về chiếc mũ kiểu quý bà đua ngựa của mẹ chồng cô. Cha Trent và cha Julian là hai anh em ruột, cực kỳ thân nhau mặc dù tuổi hai người cách nhau rất xa, và cả bốn người bọn họ lập tức tiến về phía quầy bar ở phía đằng kia phòng. Brooke cáo lỗi đi gọi điện cho Julian. Cô nhận thấy những vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn đi: những phụ nữ còn gọi điện cho chồng để chào hỏi thì đời nào lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ mà bỏ chồng cho được, phải vậy không?
Cô nhìn lướt khắp phòng để tìm Trent và Fern nhưng không thấy. Ngoài trời khoảng 10 độ C, nhưng so với tháng Hai ở New York thì đây đích thực là thời tiết nhiệt đới, và cô thậm chí chẳng buồn cởi cúc áo khoác ra. Cô chắc chắn Julian sẽ không bắt máy – ở Anh lúc bấy giờ là nửa đêm và ắt hẳn anh vừa mới xong phần biểu diễn của mình – dù vậy cô vẫn bấm số gọi và ngạc nhiên khi nghe thấy giọng anh.
“Chào em! Anh thật mừng vì em đã gọi,” anh nói, giọng có vẻ sốc không kém gì cô. Không có tiếng ồn ở đầu dây đằng ấy. Cô có thể nghe thấy sự hào hứng trong giọng nói của anh. “Anh vừa mới nghĩ đến em.”
“Thật á?” cô hỏi mà thấy ghét cái giọng thiếu tự tin của mình. Trong hai tuần vừa rồi họ nói chuyện với nhau mỗi ngày một lần, nhưng lần nào cũng do Julian khởi đầu.
“Anh day dứt khi nghĩ đến em đang dự đám cưới đó mà không có anh.”
“Vâng, hiển nhiên là điều đó cũng làm bố mẹ anh day dứt nữa.”
“Họ đang làm em phát điên à?”
“Còn phải hỏi. Bọn em đã đụng độ phát điên ở quầy lễ tân rồi. Và bây giờ bọn em đang tiến đến chỗ tự sát đây.”
“Anh xin lỗi,” anh dịu dàng nói.
“Anh có nghĩ rằng anh làm thế là đúng không hả Julian? Em vẫn chưa gặp Trent hoặc Fem, nhưng em chẳng biết sẽ phải nói gì nữa.”
Julian hắng giọng. “Chỉ cần nhắc lại với họ rằng anh không muốn biến buổi tối đặc biệt của cậu ấy thành một cuộc trình diễn truyền thông đại chúng om sòm là được.”
Brooke im lặng một giây. Nếu cô phải đánh cuộc với anh thì cô sẽ đưa ra dự đoán rằng Trent thà phải chịu một hay vài phóng viên tọc mạch còn hơn để người anh họ kiêm bạn thân từ thuở bé bỏ lỡ đám cưới của anh ta, nhưng cô chẳng nói gì.
“Vậy, ờ, buổi diễn tối nay ra sao hả anh?”
“Ôi Chúa ơi, Rook à, tuyệt không thể tưởng tượng được. Thật tuyệt vời. Có một thành phố chính ở gần cơ ngơi đó, và có thành phố cũ từ thời Trung Cổ tuyệt đẹp trên đỉnh đồi, nhìn xuống thành phố hiện đại bên dưới. Cách duy nhất để lên đó là đi cáp treo lên tận đỉnh, hình như là mười lăm người một chuyến thì phải, và rồi ta bước ra, bên ngoài cứ như một mê cung ấy – những bức tường đá đồ sộ cắm đuốc trải dài từ đỉnh đồi xuống, và những hốc nhỏ ẩn khuất các cửa hàng và nhà cửa. Một khán đài cổ ở chính giữa nhìn ra phong cảnh kỳ diệu với những sườn đồi bao la ở xứ Scotland, và anh biểu diễn trong bóng tối, tất cả chỉ được chiếu sáng bằng nến và đuốc. Họ phục vụ những ly rượu chanh nóng, và có gì đó trong không khí lạnh và rượu nóng và ánh sáng lung linh kỳ ảo và quang cảnh… mà anh không thể diễn đạt bằng lời được, nhưng nó thật là hoành tráng.”
“Nghe tuyệt quá nhỉ.”
“Chính thế! Và khi buổi biểu diễn kết thúc, họ đưa tất cả mọi người trở lại khách sạn… khu nghỉ dưỡng à? Điền trang nơi thôn dã chăng? Anh không biết phải gọi nó là gì nữa, nhưng cả nơi này cũng thật đáng kinh ngạc. Hãy tưởng tượng ra một ngôi nhà trong một điền trang xung quanh là hàng trăm mẫu đồi trập trùng, nhưng nó có ti vi màn hình phẳng và nền các phòng tắm được sưởi nóng và một bể bơi tràn tạo ra ảo giác nước liền với đường chân trời tài tình nhất mà ta chưa từng thấy đâu em. Giá phòng, đại loại là, hai ngàn đô la một đêm, mỗi phòng đều có lò sưởi và một thư phòng nhỏ riêng biệt, kèm theo một người quản gia riêng.” Anh ngừng lại một phút rồi nói, rất đỗi ngọt ngào, “Mọi thứ sẽ tuyệt hảo nếu có em ở đây.”
Cô thấy thích thú khi nghe giọng anh rất hân hoan – thích thú thật lòng – và huyên thuyên đến thế. Hiển nhiên anh đang thăm dò cô bằng cách chia sẻ tin tức; có lẽ anh đã bị lương tâm cắn rứt về những cuộc trò chuyện gần đây của họ. Nhưng hơi khó chấp nhận nếu x