Duck hunt
Đế Vương Họa Mi

Đế Vương Họa Mi

Tác giả: Hi Trữ Nhược Hải Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324980

Bình chọn: 9.00/10/498 lượt.

n quyến luyến không rời chân. Thái Dương ngã bóng, tại Thừa Kiền Cung, Thánh Cảnh Đế không chờ được nữa, Hoàng Đế tự mình cất bước tìm quý phi.

“Chúng ta dùng cơm ở đây đi, Mẫu Đơn đẹp quá!”, thoáng thấy thánh giá đang tiến đến đây, Tranh vội vàng khẩn cầu. Đứng trước cảnh sắc diễm lệ như vậy, nàng thật sự luyến tiếc rời đi.

Thánh Cảnh Đế tựa như tóm được cơ hội, mấy khi nha đầu này chịu hạ mình năn nỉ, hắn liếc mắt nhìn Mẫu Đơn kiều diễm, ý niệm tà ác dần hiện lên trong đầu, Hoàng Đế cười nói, “Nếu trẫm đáp ứng nàng, vậy…Tranh Nhi cũng nên đáp ứng trẫm một điều kiện mới gọi là công bình”. Lúc này, Tranh còn lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần được ở nơi này ngắm Mẫu Đơn thì điều kiện gì nàng cũng đồng ý. Thế nên mới có chuyện ngự phòng chuyển ngự thiện đến ngự hoa viên, trên bàn ăn, Tranh không biết đến hương vị là gì, ánh mắt nàng không rời khỏi những khóm hoa Mẫu Đơn. Chưa dùng hết nửa chén cơm mà nàng đã buông đũa hô no, nói xong liền vội vã cất bước ra hoa viên. Thánh Cảnh Đế không một lời ngăn cản, hắn ung dung chậm rãi dùng bữa nhưng cũng không quên phân phó các nữ quan không được để nương nương mệt mỏi, lúc này hắn mới yên tâm trở về Càn Thanh Cung. Tình Sương Tình Tuyết cùng Cao Viễn kinh ngạc dị thường. Nếu là bình thường, những lúc nương nương có hành động như vậy thì bệ hạ sẽ bằng mọi giá giữ chặt mỹ nhân bên cạnh, nào là tranh luận hay ngâm thơ, xướng hát, thế nào mà hôm nay Hoàng Thượng lại “rộng lượng” như vậy, mặt trời mọc hướng tây chăng? Tuy cảm thấy sự tình có chút kỳ quái nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng nhiều lời.

Tối hôm đó, Tranh được một ngày thỏa mãn ngắm hoa mới trở lại Thừa Kiền Cung, nàng vừa đặt chân vào cửa đã trông thấy Thánh Cảnh Đế đang chờ đợi bên trong. Tranh rất kinh ngạc, ngày thường hắn luôn bận rộn chính sự, đêm nay sao lại đến sớm thế kia? Dùng xong cơm chiều, Thánh Cảnh Đế cười mà như không cười, đêm nay hắn không đọc sách hay tản bộ mà là…ôm nàng trở về tẩm phòng.

Tranh tràn ngập nghi ngờ, nàng chưa kịp lên tiếng đã thấy cửa nội điện mở rộng, hắn ôm nàng tiến thẳng vào. Nhóm nội thị, cung nữ đều lui xuống, sa rèm lay động, cạnh giường đặt thêm một chiếc bàn nhỏ, bên trên bàn bày đầy đủ các dụng cụ để vẽ tranh: ngự bút, nghiên mực,…Hắn…hắn muốn làm gì? Nếu muốn vẽ tranh, tại sao không vẽ ở thư phòng? Tranh khó hiểu nhìn về phía Thánh Cảnh Đế nhưng lại bị nụ cười và ánh mắt của hắn làm hoảng sợ.

Phu thê cùng hắn đã một năm, dù nàng ngốc thế nào cũng hiểu ý nghĩa của ánh mắt kia là gì, huống chi lại thêm nụ cười…“tà ác” đó, trong đầu Tranh chỉ nghĩ được hai chữ này, nàng vội vàng chuyển người tựa như chú nai nhỏ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn để chạy ra ngoài cửa điện. Nói thì chậm nhưng động tác của nàng cực kỳ nhanh, Thánh Cảnh Đế cũng không đuổi theo, hắn nhẹ nhàng dùng chiếc cúc áo trên người búng ra, Tranh khụy người ngã xuống, Hoàng Đế chuyển bước đến gần ôm lấy nàng đi về phía long sàn, Tranh nghiến răng căm phẫn! Lão thiên a, lần thứ ba rồi, đây là lần thứ ba nàng bị hắn điểm huyệt đạo, phen này nàng nhất định phải học cách giải huyệt cho bằng được!

Thân thể mềm mại được đặt ở trên đệm gấm minh hoàng, Thánh Cảnh Đế nhìn nàng “mày cau mắt trừng” liền cúi người cười nói, “Tranh Nhi, nàng quên rồi sao? Hôm nay ngoài hoa viên nàng đã đáp ứng trẫm một điều kiện. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, Tranh Nhi, không phải nàng muốn nuốt lời chứ?”. Nhìn thấy Tranh nằm đó nhắm mắt không lên tiếng, hắn chậm rãi cởi bỏ y phục trên người nàng, da thịt như ngọc nổi bật trên nền đệm gấm minh hoàng, vẻ nhu nhuận lại càng đáng yêu. Thánh Cảnh Đế nâng mỹ nhân ôm chặt vào lòng rồi phủ lên người nàng một trận mưa hôn, lúc này hắn mới vươn tay đến ngự án bắt lấy ngự bút, thật chậm rãi, hắn hạ bút lên…làn da tuyết trắng nõn nà của nàng.

Đêm đó, nội điện Thừa Kiền Cung thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nhẹ, tiếng ngâm nga, tiếng hít sâu, tiếng khẽ nấc cầu xin tha thứ,…Nội thị cung nữ đều được Hoàng Đế an bày cách xa nội điện, không ai có “cơ hội” nghe thấy những thanh âm nỉ non kia. Sáng hôm sau, Cao Viễn đến hầu hạ Thánh Cảnh Đế lâm triều, lúc gần rời đi bệ hạ đã có chỉ: không người nào được phép làm kinh động đến giấc ngủ của quý phi. Khi mặt trời đã lên cao ba sào, mọi người nghe được trong nội điện có tiếng động, Tình Sương Tình Tuyết vội vã chạy vào và…chấn động. Trong phòng bày thêm một chiếc bàn nhỏ, khắp nơi rải rác đủ loại sắc màu. Hai nàng nhẹ tay vén sa rèm, cô nương đang nằm giữa đống chăn gối, trên lưng nở rộ hai đóa Mẫu Đơn hồng diễm tuyệt đẹp, làn da vốn mỹ lệ lại càng thêm thu hút ánh mắt, bên cạnh hai đóa mẫu đơn còn đề thêm hai câu thơ: “Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan, trường đắc quân vương đái tiếu khan” (名花倾国两相欢,长得君王带笑看), hai người nhìn đến đấy liền đỏ mặt, giờ phút này cô nương vẫn còn chưa tỉnh, tiếng động vừa rồi hẳn là do cô nương nằm mộng a. Nghĩ thế, bọn họ liền vội vã rời khỏi nội điện, người nào người nấy mặt mũi đỏ bừng cúi người đứng bên ngoài, ngay cả xiêm y tán loạn trên đất cũng cũng không thu dọn.

Đến giờ dùng