Old school Easter eggs.
Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327114

Bình chọn: 9.00/10/711 lượt.

thẳng suy nghĩ của mình với Hiền chứ không trốn tránh như mọi lần nữa.

Đối với tôi, người bạn quan trọng là một người khiến tôi có thể nói ra được mọi điều phiền muộn mà người ấy mang lại chứ không phải là một người khiến tôi có thể bỏ qua năm lần bảy lượt rồi để họ lặng lẽ ra đi mãi mãi…

Tối hôm đó sau khi trở về nhà, tôi liền nhắn tin cho Hiền bảo em online yahoo tôi có chuyện cần nói. Thường thì mỗi khi có chuyện gì đó, tôi thường vừa nói vừa đùa cho đỡ căng thẳng chứ ít khi tỏ ra thực sự nghiêm túc, tính tôi cũng cả nể nên không thích đẩy người khác vào tình huống khó xử, nhưng ngày hôm nay, tôi nghĩ rằng mình không thể “nói đùa” thêm được nữa. Cuộc nói chuyện này cần phải thật sự chân thành để giúp Hiền hiểu hơn về con người thật của tôi, có vậy thì chúng tôi mới tiếp tục ở bên cạnh nhau trong suốt quãng thời gian lâu dài về sau được.

Hiền:

Tôi: Chị đây

Hiền: Ời! Sao! Chuyện zề!

Tôi: Bây giờ, chị chỉ nói thôi, còn em ngồi nghe và đừng chen vào gì cả, cho đến lúc cuối cùng thì em muốn nói gì cũng được.

Hiền: Vầng! Bà nói đê! Thôi đừng có giả vờ giả vịt.

Tôi: Thật sự, để chị phải nói ra những lời này… em đã khiến chị cảm thấy rất khó xử, nhưng có phải là em thấy chị dễ dãi, thoải mái quá không?

Hiền: Chị bảo em đừng chen vào rồi sao lại hỏi em?

Tôi: Ừm, vậy thôi, im lặng đi.

Chị thấy em ngày càng xấc xược rồi đấy!

Thử hỏi, nếu em có một đứa em gái và nó dám quắc ngược mắt lên quát vào mặt em, thậm chí còn gõ vào đầu em như mẹ dạy bảo con, nhưng đến khi em làm lại như thế với nó thì nó lại trợn mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên như thể chuyện đó là vô lý thì em sẽ cảm thấy sao hả Hiền?

Chị nói thật, mặc dù là đều là con gái, chị hơn các em một tuổi, nhưng chị luôn cố gắng tỏ ra thoải mái để mấy đứa có cảm giác bình đẳng khi chơi cùng nhau, nhưng dường như càng ngày cái giới hạn ấy nó càng trôi đi quá xa. Em có bao giờ nghĩ rằng mỗi khi em mở miệng ra bắt bẻ chị, chị sẽ cảm thấy bị xúc phạm như thế nào không?

Là con gái, lòng tự trọng vốn rất cao, sống chung với nhau trong một phòng thì phải hiểu ý nhau mà liệu đường cư xử, chứ em không thể đối xử với chị như một đứa con gái bắt nạt anh trai của mình được. Chị đã luôn cố nhịn để mấy đứa em cảm thấy được thoải mái, nhưng em có nghĩ cảm giác của chị sẽ ra sao khi mà chuyện đó cứ lặp đi lặp lại không?

Cái gì nó cũng có giới hạn của nó.

Tại sao cũng là em, là cái Linh hay cái Quyên thường xuyên làm sai việc này, việc kia, nhưng chị không bao giờ trách mắng đứa nào?

Vì chị thấy bản thân chị cũng chả đủ tư cách để mà lên án nhận xét ai.

Bọn mình cũng lớn cả rồi, không còn là những đứa con nít để mà cứ khó chịu đôi chút là sát phạt thẳng vào mặt nhau. Đôi lúc, dù khó chịu nhưng vì tập thể thì ta nên nhịn, nhưng em lại cứ năm lần bảy lượt cư xử xấc xược khiến chị cảm thấy không được tôn trọng, những lời gay gắt mà em nói ra đều khiến chị cảm thấy rất áp lực.

Ví dụ như việc em để cái dây quạt treo veo lủng lẳng chắn ngay giữa lối ra vào ở cửa chính, nếu là một người khác đi qua thì họ đã giật phăng cái giây ra rồi mắng đứa vào để đấy vô ý như thế rồi. Nhưng đằng này, em lại quay ra mắng ngược lại chị, chị cảm thấy dường như sau mỗi lần chị im lặng, chị bỏ qua, em lại càng được đà lấn tới, coi việc em có thể mắng mỏ, quát nạt chị là điều hiển nhiên. Hay thậm chí mỗi khi chị đặt chuông báo thức sớm để đi vệ sinh trước tránh phải tranh nhau với mấy đứa trong cái phòng tắm bé tí thì em lại bật dậy cằn nhằn mắng chị phá hỏng giấc ngủ của em. Thế sao em không nghĩ nếu không có chị tình nguyện dậy sớm đốc thúc mọi người dậy thì mấy đứa lấy đâu ra thời gian mà lề mề một lúc rồi mới dậy là vừa đúng giờ, rồi còn dọn dẹp, ăn sáng cho thoải mái?

Có những lúc, những lời nói đùa của em rất vô ý thức, khiến chị cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Chị không hiểu em nghĩ gì mà có thể nói ra cái câu “đạp một phát lên tận mặt chị”?

Hay là em nghĩ chị thoải mái quá nên em muốn cư xử sao cũng được?

Ban đầu chị cứ nghĩ rằng mặc dù em sinh năm 93 nhưng chơi với em, chị thấy em có vẻ già dặn và biết ý hơn những đứa bạn đồng lứa nên chị không cư xử hạn chế với em như những người bạn xã giao khác. Chị đã nghĩ rằng dù chị có thoải mái đến đâu thì bản thân em cũng sẽ biết giữ chừng mực và tự giới hạn được hành động của mình, sẽ không có những lúc em khiến chị phải cảm thấy thất vọng như thế này.

Có thể em cói đó là nói đùa cho vui, nhưng nếu lời nói đùa không có sự suy nghĩ kỹ khiến người khác cảm thấy mất vui thì đó lại là bất lịch sự.

Thật ra những cảm giác này cũng chỉ mới xuất hiện trong thời gian gần đây, chị đã định cố nhịn nhưng chị lại sợ một ngày chị sẽ không còn thật lòng với em được nữa, chị không muốn phải cư xử gượng gạo rồi dần dần đánh mất em. Để chị phải nói ra những lời này, thật sự chị cảm thấy rất khó xử. Từ trước đến nay chị cũng chưa bao giờ nỡ nói nặng lời với ai, có thể em sẽ rất giận, nhưng chị cần nói để mình hiểu nhau hơn, còn hơn là chịu đựng trong sự giả tạo. Em hiểu ý chị chứ?

Hiền: Đến lượt em nói rồi phải không?

Vấn đề là em không hề giận!

Em