XtGem Forum catalog
Đăng Ký Kết Hôn

Đăng Ký Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322960

Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.

tình cảm và cũng đã tìm thấy hạnh phúc riêng của mình rồi sao?_ Vị quan tòa nhướng mày lên nhìn cô, như thể muốn cô khẳng định thêm một lần nữa.

-Tôi không đồng ý ly hôn. Jen, em hãy nghe anh nói đã, anh không thể tìm được em nên bắt buộc phải làm như vậy để gặp được em, em hãy nghe anh giải thích đã._ Hắn chồm lên, bước lại phía cô mặc kệ tiếng búa chan chát của vị quan tòa.

-Tôi không có gì phải nghe nữa, tôi không có thời gian. Anh hãy để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đi, đừng bắt tôi phải đóng một vai diễn ngớ ngẩn trong vở kịch của anh nữa._ Cô nhìn hắn trân trân rồi lấy ra trong túi xách một tấm thiệp màu xanh dịu mát. – Hãy để mọi chuyện trôi qua và hãy sống cuộc sống của mỗi chúng ta…nếu anh còn nghĩ đến tôi…như một người thân thiết thì hãy dừng chuyện này lại. Đây là thiệp mời tôi đã định đưa cho anh, mong anh bớt chút thời gian…_ Cô tiếp lời thật nhanh như sợ mình sẽ không thể nói tiếp được nếu dừng lại.

-Không! Em đang làm gì thế…dừng lại đi em, đừng trừng phạt anh như vậy nữa._ Hắn hất phăng tấm thiệp cô để trên bàn rồi xông tới sát cô, nhưng cô đã quay người tránh né và bước ra.

Cộp cộp!

-Vậy là hai người đã chưa hề giải quyết những khúc mắc trong cuộc sống của mình và chưa đi đến một ý kiến thống nhất. Tôi tuyên bố dừng phiên tòa cho đến khi hai người nói chuyện và đưa ra một quyết định cuối cùng…_ Quan tòa nhíu mày gõ côm cốp xuống bàn.

Cô không nói năng gì thêm nữa, cô giằng tay khỏi hắn và bước nhanh ra cửa. Cô muốn trốn chạy, cô muốn bỏ lại quá khứ đau buồn cô đã chịu đựng. Cô không muốn dừng lại để rồi sẽ yếu lòng bởi hắn. Cô bỏ lại hắn đang gọi cô không ngừng.

-Cô chủ, tôi không nghĩ rằng cô lạnh lùng như vậy. Hãy cho cậu ấy một cơ hội nữa đi.

Bà Phương bước khỏi hàng ghế người thân đón cô khi cô đi ra. Bà ấy không ngăn cản cô rời khỏi tòa, nhưng lời nói của bà ấy làm cô thấy bối rối.

Cô vẫn bước đi, vẫn bỏ lại sau lưng tiếng gọi của chồng mình, nhưng trái tim cô lại cảm thấy yêu thương tràn về, tha thiết và nồng nàn hơn bất cứ lúc nào.

Cô biết cô đang yếu đuối, và cô biết cô sẽ không thể bỏ lại hắn như vậy được. Trái tim ngốc nghếch của cô đã lại hướng về hắn như chưa từng quên một phút giây nào. Nhưng chiếc nhẫn cô vẫn đang đeo trên tay đây làm cô không thể thay đổi được nữa. Cô sẽ làm gì nếu quay lại với chồng mình? Liệu có được như xưa sau bao nhiêu chuyện xảy ra không. Và cô sẽ đối diện với Linn ra sao nếu từ chối anh, làm anh đau khổ.

Cuộc tình này cô phải từ bỏ, và cô không thể để một người nào phải tổn thương vì cô nữa. Một mình cô quá đủ rồi.

————————–

Ánh sáng nhờ nhờ rọi qua ô cửa nhỏ hắt lên khuôn mặt vô hồn của hắn. Mọi cố gắng của hắn đều trở thành vô vọng. Hắn vò nát tấm thiệp cưới trong tay. Hắn đau khổ hơn bao giờ hết. Nhưng hắn làm được gì? Hắn không thể níu kéo cô thì hắn làm được gì nữa?

Từng giọt nước mặn chát lăn dài trên má hắn lần thứ hai. Hắn gục xuống bàn đau khổ, ánh mắt, nụ cười, đôi môi của cô cứ ám ảnh tâm trí hắn khiến hắn muốn phát điên. Hắn không thể từ bỏ cô, hắn không thể ngừng yêu cô. Dù cho cô có thay đổi hay có trở thành một người khác như thế nào thì hắn vẫn yêu cô. Say đắm và mãnh liệt.

.

.

.

Hắn khoác lên người một bộ vet sang trọng dành cho những ngày đáng nhớ. Hắn bước xuống nhà, nâng bó hoa trà trắng muốt lên hít một hơi dài rồi bước ra ngoài.

Mọi người đang chờ đợi và nhìn hắn với một vẻ lo lắng, nhưng hắn như không để ý đến điều đó, hắn chui vào xe đặt bó hoa trà cẩn thận lên ghế, rồi chui ra đóng cửa xe đi vòng sang bên ghế lái.

-Mày có nhất thiết phải đi không hả? Tao nghĩ thôi đi Kay._ Antoni tiến lại gần hắn.

-Đừng lo, tao vẫn đủ bình tĩnh để không phá hoại đám cưới của vợ mình._ Hắn đấm nhẹ vào vai thằng bạn, cười chua chát.

-Mày còn bình thường không hả? Thằng bạn của tao đi đâu rồi hả? Mày có biết mày đang tự đào mồ chôn mày không, dừng lại đi thằng điên._ Antoni điên tiết túm lấy cổ áo hắn gầm lên.

-Mày làm hỏng áo tao bây giờ, buông ra đi thằng này…_ Hắn gỡ tay thằng bạn ra với vẻ điềm tĩnh khó hiểu.

————————–

Tiếng chuông nhà chờ vang lên trang nghiêm và rộn rã…

Đám cưới vắng vẻ, chỉ một vị cha xứ già và vài người giúp việc trong nhà thờ chứng kiến. Nhưng Linn trông hạnh phúc hơn bao giờ hết, anh luôn nhìn về tượng Chúa với một đôi mắt biết ơn và kính trọng. Chỉ vài phút nữa anh sẽ được nắm tay người con gái anh yêu, được cùng cô xây dựng hạnh phúc. Anh đã mơ ước giây phút này rất lâu rồi, bây giờ ước mơ đó đã thành sự thật. Anh hạnh phúc và vui sướng biết bao….

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, từng cánh hoa trà thơm mát được những đứa trẻ đóng vai thiên thần rải đều trên lối đi. Cô xuất hiện phía sau cánh cửa, xinh đẹp rạng ngời trong bộ váy cưới thướt tha. Đi sau cô là Kay, hắn hiện ra làm Linn hơi bất ngờ và thoáng lúng túng, nhưng nhìn thái độ bình thản của hắn anh lấy lại bình tĩnh nhanh chóng trước khi họ tiến lại gần. Anh không muốn cô thấy bất an bởi thái độ của anh.

Cô tiến lại gần Linn, đặt bàn tay mềm mại vào tay anh. Nhưng cô cảm thấy bàn tay anh sao lạnh lẽo đến vậy. Nó như trái tim đang rối