
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Tác giả: Nữ vương không ở nhà
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325080
Bình chọn: 8.00/10/508 lượt.
i: “Đi ra ngoài ầm ỹ? Đi đâu? Bên ngoài Am đều là quan binh, nhờ đại phu nhân bà chỉ điểm cho, ta bây giờ chính là muốn đi ra cũng không có cách nào!”
Một câu này khiến sắc mặt đại phu nhân nhất thời trắng bệch, lập tức cắn răng nhắm mắt lại không nói lời nào. Điêu phụ, không quan tâm là được!
Nhị thiếu phu nhân đang miễn cưỡng ngồi xếp bằng trên đống cỏ dại, A Phúc sợ nàng ấy nghe mấy lời này lại chịu kích thích, ai ngờ tinh tế xem qua, đã thấy lông mi nhị thiếu phu nhân cũng chưa từng động một chút, chỉ cúi mắt ngẩn ngơ ở nơi nào.
Lúc này đã là buổi chiều, bên ngoài có người đến đưa cơm chiều, phu nhân Tôn đại quản gia thấy thế, vội nhân cơ hội tiến lên hỏi đại phu nhân và đại thiếu phu nhân có phải muốn ăn cơm không. Đại thiếu phu nhân lúc này cũng hết giận, nàng nay lo lắng nhiều chuyện, cũng không đáng đi cãi vã với một nô tài. Đại phu nhân gật gật đầu, vì thế bắt đầu ăn cơm.
A Phúc kể như đã thăm dò được quy luật, bọn họ một ngày hai bữa cơm, sáng sớm là bánh bao trắng thô cứng cùng cháo loãng, buổi tối là cháo nấu từ gạo thóc. Cửa lớn một ngày mở ra hai lần để đưa đồ ăn, còn lại không mở ra.
Lập tức mọi người chia nhau ăn cháo, A Phúc vẫn như cũ cảm thấy ăn chưa no. Tối qua nàng còn chưa đói, nhưng sáng nay ăn lại thật sự là ít, nhẫn nhịn chịu đói đến bây giờ, tự nhiên là chịu không nổi. Chỉ tiếc nàng hầu hạ nhị thiếu phu nhân ăn nửa bát, lại ngẩng đầu nhìn, thùng gỗ kia đã thấy đáy.
Rơi vào đường cùng, nàng cũng chỉ có thể nhịn, nhưng trong lòng càng thêm ngóng trông Thường Hiên mau chút tới cứu mình ra ngoài.
Đêm đó mọi người đang ngủ, chợt nghe bên ngoài viện có động tĩnh, A Phúc tỉnh dậy đầu tiên, nàng đang định đứng dậy đi ra ngoài xem, đã thấy A Bình và đại phu nhân cũng tỉnh lại. Mọi người trong bóng đêm nhìn nhau một cái, A Phúc và A Bình phủ thêm quần áo đứng dậy, rón ra rón rén đi ra ngoài. Đại phu nhân hơi do dự, cũng đứng dậy đuổi kịp.
A Phúc đi trước, nàng vừa muốn đưa tay đẩy cửa ra, ai biết cửa lại tự mở, rất nhanh một bóng người từ bên ngoài tiến đến.
A Phúc sợ tới mức thiếu chút nữa phát ra một tiếng thét chói tai, bất quá người tới nhanh tay lẹ mắt, một tay che miệng nàng, tay kia ôm chặt thân thể của nàng, đồng thời một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai: “Đừng sợ, là ta.”
Giọng nói rất quen thuộc, trong mắt A Phúc nhất thời rơi lệ.
Đại phu nhân cũng phát ra một tiếng hô kinh hỉ nho nhỏ: “Ngươi là Thường Hiên?”
Người tới đúng là Thường Hiên.
Trắng đêm khó ngủ, hắn chung quy là không yên lòng, nên khuya khoắt lôi Hồ Nhất Giang từ trong ổ chăn ra nói chuyện, nhờ hắn ta đi với mình một chuyến.
Đại phu nhân tuy rằng kinh hỉ, nhưng hiển nhiên đây là cửa phật đường không phải chỗ nói chuyện, bà quay đầu nhìn mọi người vẫn ngủ say, lập tức lệnh cho A Bình ở trong này trông chừng, chính mình cùng A Phúc Thường Hiên đi đến sau viện tìm nơi yên lặng nói chuyện.
Dọc theo đường đi, mọi người nhẹ tay nhẹ chân, bàn tay Thường Hiên to lớn vững vàng ôm chặt thắt lưng tinh tế của A Phúc, kiên định mà có lực.
Nước mắt A Phúc theo bên má chảy đến khóe miệng, nàng cảm thấy vị mặn mặn. Thường Hiên cảm giác được, tay không dấu vết hướng lên trên, giúp nàng lau đi nước mắt.
Bàn tay to mang theo cảm giác hơi thô ráp mà ấm áp thoáng qua da thịt mềm mại, A Phúc cắn cắn môi, liều mạng nhẫn lại ý muốn bổ nhào vào trong lòng hắn.
Lúc này bọn họ chạy tới một chỗ yên lặng, đại phu nhân nhìn nhìn bốn phía, rốt cục đứng lại rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Thường Hiên vội vàng buông A Phúc ra, cung kính đáp: “Bên ngoài có một người bạn dùng cách dụ quan binh canh cửa dẫn tới cửa chính, tiểu nhân trèo tường mà vào.”
Bởi vì trong Am đều là nữ quyến, quan binh canh gác lơi lỏng. Mà Ngô Đồng Am lâu năm không tu sửa, tường viện cũng không cao, Thường Hiên đưa tay nhanh nhẹn trèo tường mà vào tự nhiên không khó.
Đại phu nhân khen ngợi gật gật đầu, thế này mới hỏi: “Hiện ở bên ngoài thế nào?”
A Phúc vừa nghe lời này, cũng chờ đợi nhìn Thường Hiên. Nay đàn ông trong phủ đều bị giam giữ, ngay cả người để quản lý mọi việc bên ngoài cũng không có, tất cả hy vọng đều ở trên người Thường Hiên.
Chương 74: Mọi sự cẩn thận, trong nhà tất cả đều hảo
Thường Hiên thấy đại phu nhân hỏi, lập tức nhớ tới tình cảnh bên ngoài, trên mặt lập tức có vẻ không đành lòng cùng khó xử. Đại phu nhân thấy vậy, tự nhiên cũng đã đoán được, lại bảo hắn cứ nói đừng ngại. Lập tức Thường Hiên chỉ có thể đem tình huống bên ngoài nói cho đại phu nhân nghe. Thì ra hiện nay hai vị lão gia cùng mấy vị thiếu gia tính cả Tôn đại quản gia đều bị nhốt trong thiên lao, người bình thường căn bản không thể vào thăm. Thường Hiên cũng từng tìm đến những quan lớn ngày xưa lui tới thân thiết với hầu phủ, nhưng người ta đều đóng cửa không tiếp khách.
Đại phu nhân nghe xong lời này, sợ run nửa ngày, rốt cục thê lương thở dài: “Chẳng lẽ thực sự có người muốn cho chúng ta toàn gia không còn đường sống sao?”
Lúc này trăng thu treo cao trên Ngô Đồng Am bỏ hoang, cây khô cong dài bên cạnh tường viện rách nát, trên cây khô có một