Disneyland 1972 Love the old s
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Tác giả: Nữ vương không ở nhà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324985

Bình chọn: 9.00/10/498 lượt.

ợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thiếu chút nữa một bước từ trên bậc thang ngã xuống dưới.

Nàng ổn định tâm thần, lại gần xem, chỉ thấy lúc này nhị thiếu phu nhân bị một quan sai mang vào giống như mang cái túi rách, ném vào đống cỏ dại trong viện. Sau một tiếng trầm đục, nhị thiếu phu nhân ngã trên mặt đất, vừa vặn ngửa mặt lên trên, mấy sợi tóc ướt sũng bết lại trên mặt, che nửa khuôn mặt của nàng ấy. Mà lúc này ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn lồng trong tay quan sai chiếu rọi nửa khuôn mặt lộ ra của nàng ấy, cũng đã là trắng bệch không có nửa phần giống người.

A Phúc hít vào một hơi, mạnh ngẩng đầu đi qua, chỉ thấy phía sau hai quan sai, đúng là đầu mục trên cằm có nốt ruồi mà A Phúc từng gặp qua, sắc mặt hắn ta âm lãnh, ánh mắt như chim ưng, im lặng tỏa ra vẻ tàn ác.

Đầu mục này đánh giá A Phúc, ánh mắt lạnh lẽo, điều này làm cho A Phúc nhịn không được rùng mình một cái, tay cũng nhịn không được bảo vệ bụng.

Đầu mục cuối cùng thu hồi ánh mắt, thấp giọng ra mệnh lệnh: “Trở về.” Nói xong lời này, mấy người một lần nữa rời khỏi sân, cửa lớn két một tiếng đóng lại.

Lúc này những người khác cũng đều đi ra, mọi người chạy nhanh tới nhìn nhị thiếu phu nhân, ai ngờ đã thấy đôi môi nàng ấy xanh tím, hơi thở mỏng manh, tay chân lạnh lẽo, rõ ràng đã là dáng vẻ sắp chết.

A Phúc lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng nhấn huyệt nhân trung của nhị thiếu phu nhân, lại vội cầm nửa bát cháo buổi chiều cố ý để lại cho nhị thiếu phu nhân, cạy mở môi nàng ấy ra mạnh bạo đổ cháo vào.

Nàng bên này đang đổ, lại chợt nghe tam thiếu phu nhân kêu một tiếng sợ hãi, một bàn tay run run chỉ vào dưới thân nhị thiếu phu nhân. A Phúc vội nhìn qua, thì ra dưới thân nhị thiếu phu nhân không biết tại sao thế nhưng lại có một vũng máu.

Nàng lại giương mắt nhìn, thì ra vết máu từ trong viện đã có, chỉ là vì bóng đêm quá mờ lại nhiều cỏ dại, bọn họ chưa từng phát hiện.

Đại phu nhân cũng cả kinh, vội xem xét thương thế của nhị thiếu phu nhân, cởi bỏ quần áo nhìn xem, tâm đều lạnh một nửa, thẳng mắt lầm bầm nói: “Thế này sợ là không cứu được rồi.”

Sau đêm đó, nhị thiếu phu nhân vẫn hai mắt nhắm nghiền chưa từng tỉnh dậy, sau đó trán lại nóng lên. A Phúc nóng nảy, vội đi qua gõ cửa gọi người mời đại phu, nhưng quan sai bên ngoài làm sao có thể đồng ý, cuối cùng A Phúc khóc đến phá cửa, nhóm quan sai cũng thấy phiền, nhưng vẫn chỉ không kiên nhẫn giáo huấn: “Vị phu nhân này, chúng ta cũng là nghe lệnh làm việc thôi, giờ đã nửa đêm, nếu chúng ta có lòng thương hại đi tìm đại phu, đến lúc đó bị cấp trên mắng vẫn là chúng ta.”

A Phúc tuyệt vọng tựa vào cửa lớn cũ nát, lạnh như băng, nước mắt lại rơi xuống.

Nàng mông lung nhìn bầu trời không có sao trăng gì, nhị thiếu phu nhân của nàng, cuối cùng là không ra nổi am viện bỏ hoang này sao?

=

=

=

Lúc nàng ỉu xìu trở lại trong phòng, nhị thiếu phu nhân đã bắt đầu nói mê sảng, chỉ là âm giọng suy yếu không chịu nổi. Bởi vì lúc trước hai con dâu của phu nhân Tôn đại quản gia nói mình đang mang thai, sợ dính xui, cho nên bọn họ sớm đem nhị thiếu phu nhân chuyển qua phòng bên cạnh chính điện. Lúc này đại phu nhân lau lệ ở một bên chăm sóc, những người khác đã đến chính điện nghỉ tạm.

A Phúc cũng xoa xoa nước mắt, khuyên đại phu nhân đi nghỉ tạm, dù sao đại phu nhân tuổi cũng lớn. Đại phu nhân lúc này quả thật đã mệt mỏi, gật đầu đồng ý, lại khuyên A Phúc cũng nên nằm nghỉ trong chốc lát.

A Phúc lại không muốn nghỉ ngơi, nàng biết nhị thiếu phu nhân có thể ra đi bất cứ lúc nào, nàng muốn ở lại bồi nàng ấy đoạn đường cuối cùng.

Sau khi Đại phu nhân rời đi một lát, A Bình dỗ xong đứa nhỏ cũng qua đây, cùng A Phúc ngồi bên cạnh chăm sóc nhị thiếu phu nhân.

Kỳ thật cũng không thể nói rõ chăm sóc cái gì, bọn họ ngay cả chút nước cũng không có, thứ duy nhất có thể sử dụng chính là nửa bát cháo, nhưng nhị thiếu phu nhân đã muốn ăn không vô. Vuốt cái trán nóng rực của nhị thiếu phu nhân, để hạ thấp nhiệt độ, chỉ có thể đi ra bên ngoài lấy một chút cỏ ướt lau cho nhị thiếu phu nhân, nhưng chút việc này có ích lợi gì đâu.

Mãi cho đến sau nửa đêm, hai người đều có chút mệt mỏi, ai cũng đều đã ngủ. Nhị thiếu phu nhân sau khi nói mê sảng rất nhiều, cũng nặng nề ngất đi.

Đúng lúc này, nhị thiếu phu nhân lại động đậy đôi môi khô nứt, tiếp theo chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt nhị thiếu phu nhân là loại mắt phượng hơi hơi xếch, lúc cười giống như nước hồ, lúc giận phảng phất mang theo kiếm khí sắc bén. Nhưng nay, tất cả những cái đó đều không có, nàng ấy vô thần nhìn A Phúc trước mắt, giãy dụa bày ra một nụ cười suy yếu vô lực.

A Phúc thấy nàng ấy tỉnh, rất là kinh hỉ, vội cầm bát cháo còn non nửa lúc trước muốn cho nàng ấy ăn, nhưng nhị thiếu phu nhân nhìn thấy lại lắc đầu, không lưu loát nói: “A Phúc, ta có chuyện này… Muốn nhờ … Ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta làm…”

Lời của nàng nói đứt quãng, nói xong thở dốc không thôi, hiển nhiên những lời này đã tiêu hao không ít sức lực của nàng.

A Phúc run run cầm tay nàng, liều mạng gật đầu: “Nhị thiếu phu nhân, người nói đi, bất kể chuyện gì nô tì sẽ làm tất cả.”