
Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Tác giả: Nữ vương không ở nhà
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325145
Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.
A Phúc cúi đầu, cầm lấy chuôi muôi gỗ múc cho tam thiếu phu nhân một chén cháo đầy, sau đó một lần nữa đậy nắp lại, thế này mới cùng A Bình bê lên bậc thang. Kỳ thật thùng gỗ kia không lớn, phỏng chừng bên trong cháo cũng chỉ miễn cưỡng đủ chọ bọn họ ăn, vì thế A Phúc và A Bình nâng cũng không cố sức. Hai người vừa buông thùng xuống, chợt nghe tam thiếu phu nhân ‘phi’ một tiếng, trong miệng còn thầm oán nói: “Cái này là cái gì, làm sao có thể nuốt nổi, rõ ràng là cho lợn ăn.”
A Phúc biết gạo dùng để nấu cháo là loại hạt bỏ đi, loại gạo này chính là vỏ trấu, dĩ nhiên không bằng loại gạo ngon bình thường ở trong phủ vẫn ăn mềm mịn ngon miệng. Nàng nghe tam thiếu phu nhân cầm bát cháo ở nơi nào oán giận, cũng không nói gì, chỉ đem thùng cháo đặt trên bậc thang, lại quay đầu cùng với A Bình đem chăn ôm trở về. Chăn cũ nát không chịu nổi, tản ra mùi thối dầu mỡ, nghĩ hẳn là bị rất nhiều người dùng quá.
Buông chăn, mọi người bắt đầu ăn cháo. Bởi vì bọn họ không có đèn, trong phòng rất tối, chỉ có thể ở trước phòng nhờ ánh trăng chia cháo. A Phúc trước múc một chén cho đại phu nhân và nhị phu nhân, lại múc hai chén cho hai vị thiếu phu nhân. Nhị phu nhân và đại phu nhân đều miễn cưỡng nuốt xuống, đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân căn bản là ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Lúc phân cháo xong, A Bình tự mình múc ình một chén, đánh thức con trai dậy ăn. A Phúc vẫn còn đi lại, muốn khuyên nhị thiếu phu nhân tốt xấu ăn một ít.
Lúc này nhị thiếu phu nhân đã tỉnh táo lại, đối với khuyên bảo của A Phúc, nàng đẩy cháo ra, thê lương nở nụ cười nói: “Nếu ta thực sự đói bụng, tự nhiên sẽ muốn ăn, giờ quả thực ăn không vô.”
Một câu này, A Phúc không còn cách nào khuyên nữa.
A Phúc kỳ thật cũng là bụng đầy tâm sự căn bản ăn không vô, bất quá trong bụng A Phúc có đứa nhỏ, cho dù nàng không muốn ăn, cũng phải vì đứa nhỏ mà ăn. Nhưng nhị thiếu phu nhân thì sao? Ngoại trừ nhị thiếu gia, nàng ấy còn có thể có gì để vướng bận?
Bữa cơm này, có người căn bản không nhúc nhích một ngụm, có người thì miễn cưỡng ăn một chén, thế cho nên vốn dĩ chỉ đủ cháo ăn, thế nhưng còn lại non nửa thùng. Tam thiếu phu nhân phát cáu một trận, cuối cùng thấy ngay cả đại thiếu phu nhân và nhị phu nhân đều cầm lên ăn, nàng cũng chỉ đành nâng bát lên, cúi đầu nhìn nửa ngày, cắn răng một cái ăn.
Cơm nước xong, cũng là nên nghỉ tạm. Nhưng người ta đưa tới chăn rách chỉ có mấy cái mà thôi, vì thế mọi người chỉ có thể chen chúc cùng một chỗ ngủ. Trước tiên bọn họ lấy cỏ khô trải xuống dưới người, sau đó mới hai ba người nằm cùng một chỗ đắp chăn ngủ.
Dù là như thế, A Phúc trên người vẫn lạnh, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng nếu cứ ở trong này ngây ngốc mấy ngày, sợ là sẽ sinh bệnh. Vuốt bụng, nghĩ đến lỡ như bị bệnh, thật đúng là không tốt cho đứa nhỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn nghe bên cạnh có tiếng thở dài thở ngắn, cũng không biết Đoàn nhi và Niệm Nhi không thấy mẹ có khóc hay không? Không biết Thường Hiên có phải rất lo lắng ình hay không? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ mình rốt cuộc đã rút khỏi hộ tịch từ lâu, không có lý do gì phải theo nhóm chủ tử hầu phủ bị nhốt ở trong này, cuối cùng chắc sẽ được thả ra thôi. Suy nghĩ cẩn thận đến chỗ quyết định, nàng cũng thử nằm xuống ngủ. Nhưng từ khi nàng gả cho Thường Hiên, gần như mỗi đêm đều là ở trong lòng Thường Hiên đi vào giấc ngủ, trong lồng ngực rắn chắc của Thường Hiên, nàng tựa vào rất thoải mái an tâm. Nay nàng ở trong Am lạnh như băng u ám, làm sao có thể ngủ được đây.
Các loại chuyện lướt qua trong đầu, A Phúc trợn tròn mắt nhìn trong bóng đêm cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng là mờ mịt đi ngủ.
=============
Lúc này Thường Hiên đang ở dưới ánh nến nhìn chăm chú từng rương vàng bạc.
Từ khi hắn nghe được tin tức này, vội chạy nhanh sai người đi tìm A Phúc, nhưng hầu phủ lại bị quan binh bao vây, A Phúc căn bản không thấy bóng người. Ban đầu hắn còn chút hy vọng cho là A Phúc đã rời khỏi hầu phủ. Nhưng sau đó, quan binh lui ra, hắn xuyên qua tầng tầng đám người nhìn thấy A Phúc cùng tất cả các vị phu nhân thiếu phu nhân bị áp giải rời đi.
Lúc ấy hắn hận không thể xông lên trực tiếp chém đám người kia, sau đó ôm nương tử mình rời đi.
Nếu là Thường Hiên lúc mười bảy tuổi, có lẽ hắn còn thật sự làm như vậy.
Bất quá Thường Hiên hiện giờ, hiển nhiên đã không phải Thường Hiên mười bảy tuổi.
Hắn cắn răng nhìn A Phúc bị quan binh áp giải rời đi, dứt khoát xoay người trở về cửa hàng, lập tức sai người chuẩn bị mấy vạn ngân lượng.
Hắn chỉ là một thương nhân bình thường, cũng không có quyền thế gì.
Tuy rằng hắn có một ít võ nghệ, nhưng hắn lại hiểu được, chút võ công này trước mặt đám người mặc quan phục cầm đao thương kia căn bản là không chịu nổi một kích.
Thường Hiên hiểu rõ, lúc này muốn cứu được A Phúc, phải dùng đến bạc mà đánh!
Phúc Vận Lai vài năm nay hợp đồng có bao nhiêu náo nhiệt, mọi người đều biết, vì thế bất quá qua vài cái canh giờ, năm vạn lượng bạc trắng bóng xếp thành mấy rương, một đám thanh niên trai tráng khiêng tới đặt ở trước mặt Thường Hiên.
Thường