
ơn nữa bị phát hiện rồi cũng không còn bất kỳ phản ứng nào, thật giống như rất tức giận, bước chân không phải dồn dập, cũng không thấy chậm bao nhiêu, giống như cô làm chuyện gì có lỗi với anh, ban ngày không khỏe sao?
Cất súng, chân chó xông tới sóng vai với người đàn ông, vừa đi vừa nói: “A! Hôm nay ngọn gió nào thổi vị phật lớn Nhị gia ngài tới đây?” Thật đúng là tức giận? Cô có chọc giận anh sao? Không có chứ?
Không có Khâu Hạo Vũ ở trong căn phòng bí mật giúp đỡ cho nên Lạc Viêm Hành cũng không nhìn cô gái nhưng cũng đã dừng lại bước chân, nét mặt không thay đổi nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện muốn nở một nụ cười giả tạo để che giấu suy nghĩ trong lòng nhưng không phát ra được, 17 năm, một khoảng thời gian dài đằng đẵng, chính giữa trải qua rất nhiều, bức tử ông nội, giết chết cha, mẹ kế, anh trai, chị gái, từ một thiếu niên không biết gì đến một ông trùm Xã hội đen quốc tế, nhiều lần sống chết. . . . . . Nhưng chưa bao giờ quên hai tháng chung đụng dường nào an tâm, mặc dù cô gái luôn la mắng anh nhưng chưa từng thật lòng muốn hại anh, lúc gần đi tiếng khóc vẫn còn ghi dấu trong lòng, hy vọng cô không buồn không lo, không cần lo lắng sẽ bị người hãm hại, ngày có thể làm lại, hai người cũng sẽ chung đôi một đời.
Nghe cô kể cho anh chuyện công chúa Bạch Tuyết và chàng bạch mã hoàng tử, lúc nào thì trời sáng, trời đã sáng chưa kịp làm gì thì trời tối, giống như màu sắc trong lòng anh hôm nay, người ta cũng giống như anh, không nhìn thấy gì, nhưng anh lại mạnh hơn so với người khác, trong bóng tối, hiểu biết còn nhiều hơn so với người bình thường, đi đường vững vàng hơn so với người bình thường, nghe xa hơn so với người bình thường, lúc đó, anh cảm thấy tự hào, biết đây mới thật sự là vui vẻ, mới đó đã 17 năm, 17 năm rồi. . . . . .
“Tôi chính là ‘kẻ ngốc’ mà cô nói!”
Hai chữ kẻ ngốc được nhấn rất mạnh, nói cho cô nghe, cũng là cảnh cáo mình, không phải người bình thường, đừng cố gắng thổ lộ tình cảm với người bình thường, bởi vì trong lòng bọn họ, anh vĩnh viễn cũng chỉ là một người không bình thường!
Đang oán thầm người đàn ông này là bệnh thần kinh điển hình, một cô gái nào đó thoáng chốc sững sờ, con ngươi trừng to như chuông đồng, chớp cũng không chớp, đem gương mặt người đàn ông và người thiếu niên trong trí nhớ so sánh, trong nháy mắt, cô quên mất chuyện mới vừa rồi vẫn còn nói xấu đối phương, quên mất đã đạp trúng cứt chó, chỉ là không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Thật. . . . . . Có chút giống!”
Không đúng, không so sánh không biết, hai người gần như giống nhau như đúc, có thể nói bóng dáng của thiếu niên trong trí nhớ đã sớm mơ hồ, nhưng nhìn khuôn mặt Lạc Viêm Hành, bóng dáng kia ngược lại từ từ rõ ràng, cũng tính tình cao ngạo, cũng đôi mắt màu ngọc bích, cũng mái tóc màu đen, không đúng không đúng, không đúng ở chỗ nào?
Tròng mắt kinh ngạc nhìn dưới mặt đất, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, người thiếu niên kia tóc không phải màu đen, tuyệt đối không phải là màu đen, cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta thì tưởng lầm là người ngoại quốc, cho nên mới nhìn lâu mấy lần, sau đó xuất hiện phiền toái nhiều như vậy, quá lâu rồi, cộng thêm nhìn Lạc Viêm quá nhiều, đương nhiên hình dung tóc của người thiếu niên kia màu đen.
Thật ra trong lòng đã sớm đem hai người này hợp làm một rồi nhưng mình không phát hiện mà thôi. . . . . .
Nhưng tóc vàng là sự thật: “Tóc của anh. . . . . . Không phải màu vàng sao?” Tại sao lại chuyển thành màu đen thế này? Chẳng lẽ lại gạt cô sao?
Lạc Viêm Hành hừ lạnh, cô còn nhớ rõ, dù sao cũng là bạn cũ, hôm nay không nói rõ, cũng không hợp tình hợp lý, nguy hiểm hí mắt nói: “Đây mới là hình dạng vốn có!” Nghiêng đi mặt, mặc dù không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn mặt đối phương.
Trình Thất bừng tỉnh, khi đó là nhuộm? Vẫn cho rằng người sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đột nhiên xuất hiện tại trước mắt như vậy, cho dù ai cũng sẽ kích động một phen, đôi tay nắm thật chặt hai vai người đàn ông mạnh mẽ kéo lại ngay ngắn, nhìn chằm chằm gương mặt đó nhiều lần, cố gắng nhìn ra cái gì khác, trời ạ, người thiếu niên kia lại là Lạc Viêm Hành, là người cô căm hận nhất đời này, ông trời ơi, dứt khoát cho sấm sét đánh chết cô đi, lại để cho cô cứu một con sói mắt trắng.
Chương 48: Vì Anh Chịu Một Đao
Nếu như ban đầu cô để mặc cho anh mất máu nhiều mà chết, như vậy Phi Vân Bang cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này, hơn nữa cũng do cô tự mình làm bậy thì không thể sống được, ban đầu rõ ràng có một cơ hội tốt giết anh đặt ở ngay trước mắt, cô lại không biết quý trọng, cô muốn nói với trời cao ba chữ, lừa bịp sao!
Hiện tại thì tốt rồi, người ta có thế lực lớn như vậy, muốn giết cũng không thể giết, Long Hổ hội tùy tiện đưa một ngón tay, cô sẽ không còn chỗ nương thân, đánh rớt răng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, rõ ràng hận không được cắn đứt cổ họng của anh, còn phải làm nhiệm vụ con cháu, tiếp tục cung phụng đối phương như tổ tông, con mẹ nó, ông trời ơi, ông chơi đùa quá ác rồi.
Có câu ‘không phải oan gia không đụng đầu’, 17 năm trôi qua, vẫn cứ làm người ta ch