
ành, không ngờ khẩu vị của anh nặng như vậy, ok, ok, ok, tôi đi, tôi đi, tôi đi!”
Lạc Viêm Hành nhìn cánh cửa đóng chặt, Bạch Diệp Thành, cậu chờ đó cho tôi.
Ngoài cửa, Hàn Dục cố gắng bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra: “Diệp Thành, là tôi, buổi sáng đi đến nhà đại ca, để quên cầm một phần tài liệu quan trọng, bây giờ anh tới cầm giúp tôi, ở đây không đi được!” Đến cửa lớn, trừng mắt về phía những tên bảo vệ kia: “Buổi chiều nay tôi chưa từng tới, biết không?”
Bảo vệ cửa không hiểu, đần độn gật đầu: “Biết!” Đã tới rồi lại nói chưa từng tới, có ý gì? Bất kể anh ta có ý gì, dù sao vâng lời là được rồi.
Hàn Dục vỗ ngực một cái, đại ca, anh chơi cái gì không được, lại chơi trò bạo lực, đây cũng quá. . . . . . Quá dọa người, còn bị trói thế kia, chẳng lẽ đại ca có khuynh hướng bị ngược? Cái này còn phải hỏi? Nhất định là như vậy.
Diệp Thành, anh không cần trách tôi, anh em không phải là để đem ra hãm hại lẫn nhau sao?
Trong phòng ngủ, Trình Thất đổ sáp nến rơi vào miệng những vết thương, quả nhiên, mỗi một giọt cũng có thể làm cho người đàn ông kêu đau, cho đến khi bụng đối phương chồng chất một bãi mới mất hứng thú, trực tiếp xoay người lên giường nắm sợi tóc đen nhánh vui vẻ nói: “Chậc, chậc, chậc, rất lâu không có thoải mái như vậy!”
Rốt cuộc trong cổ họng đã thở ra được.
Hợp lại làm một thì người đàn ông nói không ra cảm giác gì, chân mày vặn chặt, vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong con mắt xanh lóe lên tức giận, vui thích, khổ sở, vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên khổ sở có thừa, tinh thần và thể xác đều bị chịu khuất nhục, trên trán thỉnh thoảng nổi lên gân xanh, thỉnh thoảng buông lỏng, thân thể khỏe đẹp chịu đựng căng cứng, toàn bộ bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, một cô gái nào đó nhìn thấy chảy nước miếng.
Tròng mắt thoáng liếc qua, con ngươi màu xanh bởi vì vui thích mà mê ly không hề có tiêu cự, sống mũi cao thẳng giống như điêu khắc, hợp với thân hình khỏe mạnh thật là quá mê người!
Sờ về phía hầu kết bởi vì cái ót ngửa ra sau mà đặc biệt nhô ra, như mê mẩn tâm trí, khom lưng nhắm về phía nơi kia mút mạnh một cái.
“Ưmh!”
Sống lưng Lạc Viêm Hành tê rần, trong khoảnh khắc quân lính tan rã, bỏ vũ khí đầu hàng!
Không trách được anh, người đàn ông nào được loại hấp dẫn này lần đầu tiên chịu? Rất nhanh, thân thể lại nổi phản ứng, nếu như không phải là đau đớn thảm tuyệt không có lúc nào không kích thích đầu óc của anh, có lẽ sẽ tốt hơn?
Ngoài phòng, Bạch Diệp Thành tìm nửa ngày cũng không còn tìm được ‘tài liệu’ này, mới vừa lên lầu hai, ngay cửa phòng ngủ của đối phương có một xấp tài liệu, khom lưng nhặt lên, vừa muốn đẩy ra cửa chính phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
“Ôi trời ơi!!!” Cửa cầu thang, mười mấy người bị hoảng sợ cùng rút súng.
A Nhiêm chỉ là nhàm chán muốn xuống lầu xem chủ nhân một chút, không ngờ có nhiều người đáng sợ đến như vậy, không đợi đối phương nổ súng, lập tức quay đầu phóng tới lầu ba, về phần có phải tới hại chủ nhân hay không, nó không quản được, Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó giữ a, không phải nó không có nghĩa khí!
Bạch Diệp Thành cũng bị hoảng sợ nuốt nước miếng, nhà đại ca nuôi đồ chơi như vậy từ lúc nào? Chợt nhớ anh có nuôi rắn: “Được rồi, không sao, chúng ta. . . . . . Đi nhanh lên đi!” Lần đầu thấy con rắn lớn như vậy.
Mặc dù A Nhiêm hoảng sợ, sau đó từ từ di chuyển đến khúc quanh, được rồi, nó không bỏ được chủ nhân, xem như là gặp chủ nhân trước khi chết một lần cuối cùng đi, thấy những người đáng sợ đã chạy trốn mới thở phào nhẹ nhõm, không dám đi tới, quá nguy hiểm, vậy thì vẫn ở tại chỗ này thôi.
Chương 62: Xem Ai Cười Đến Cuối Cùng
“Ưmh!”
Có lẽ do tư thế ngủ khó chịu, cô gái nhíu đôi mày thanh tú xoay người, lông mi có chút rung rung, cho dù mí mắt bao trùm con ngươi, vẫn bị ánh sáng chói mắt kích thích nên híp lại một đường, Hả? Trời đã sáng? Tại sao cả người giống như trải qua trận chiến vậy? Hơn nữa đây là nơi nào?
Ngoài phòng chim chóc đã sớm ra tổ kiếm ăn, líu ríu hót vang không ngừng.
Trình Thất vừa ngồi dậy vừa quan sát hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khi nhìn thấy ghế sa lon màu xám tro nhất thời nhớ tới đây là nhà của Lạc Viêm Hành, lúc trước A Nhiêm núp ở phía sau này, nhà Lạc Viêm Hành. . . . . . nhà Lạc Viêm Hành. . . . . .
Hơi hí mắt, con ngươi càng mở càng lớn, không dám nhìn sang bên kia, tay phải run rẩy gát lên trán, không cần nhìn đã cảm thấy hai luồng sáng bén nhọn bắn ra sau lưng trần truồng, trong nháy mắt như bị đâm mạnh, bình tĩnh, bình tĩnh, khổ sở nói: “Tại sao uống nhiều như vậy? Thật khó chịu!” Dứt lời, sợ hãi nghiêng đầu, đập vào mắt là hai bắp chân thon dài khêu gợi, đầu gối, bắp đùi, bụng. . . . . .
Lại không dám nhìn lên trên, thu hồi ánh mắt, cúi đầu không dám thở gấp, tuy nói lúc say rượu làm bất cứ chuyện gì cũng tuỳ ý, không dùng đến não suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ rõ.
Có thể nói đêm qua rõ mồn một trước mắt, ngoại trừ ngủ thế nào, toàn bộ đều nhớ.
Ông trời, không phải rất nhiều người uống nhiều cũng sẽ quên mất sao? Tại sao cô nhớ rõ ràng như vậy?
Trong lòng