
ối trở thành tình yêu, và tình yêu đó cũng theo thời gian trôi qua mà biến thành mây trôi.
Gặp được Lưu Vũ, là điều hạnh phúc nhất cả đời cô, lúc đầu tuy bị áp lực mới kết hôn, nhưng sau khi kết hôn, sự quan tâm và dịu dàng của Lưu Vũ, đã từ từ hòa tan lòng của cô. Thì ra là trong lúc vô tình, cô đã yêu Lưu Vũ, hơn nữa còn say đắm hơn trong tưởng tượng của cô.
“Đều qua rồi, không nói nữa.” Từ Nhan ngọt ngào tựa vào trong ngực Lưu Vũ, lại suy nghĩ một lát, rồi ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt của anh nói: “Chờ sau khi anh diễn tập xong, thì theo em về nhà, em muốn mừng sinh nhật 55 tuổi cho mẹ em thật vui.”
Đã bao nhiêu năm, cô bởi vì sai lầm năm năm trước, mặc dù nói không hận cha mẹ, nhưng bởi vì chuyện năm năm trước mà có cách ngại, nhiều năm qua cô đã làm chuyện thật bất hiếu, vì một người đàn ông, lại oan uổng cha mẹ của mình. Bây giờ nhớ lại, Từ Nhan cũng cảm thấy mình không phải.
Lưu Vũ không hỏi gì nữa, vì anh là người hiểu rõ cô nhất.
Năm năm trước, cô đã kể với anh chuyện xảy ra, rồi vì vậy oán giận cha mẹ của mình. Mặc dù lúc đó họ là người lạ, anh và cô không nhận ra nhau, xưa nay cũng chưa từng gặp mặt, bởi vì xa lạ, cho nên cô đã kể hết mọi chuyện với anh.
“Tiểu Nhan, anh sẽ đi mừng sinh nhật mẹ với em, anh cũng sẽ tốt với em cả đời, vì em là người đời này anh quý trọng, là hạnh phúc ông trời tặng cho anh.”
“Ừ, chờ anh diễn tập xong, chúng ta sẽ làm một hôn lễ thật lớn, để mọi người cùng chứng kiến tình yêu của chúng ta.” `D~Đ_L-Q~Đ’ Sau đó còn có một em bé thật mạnh khỏe. Câu nói sau cùng kia, cô không nói ra, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, giống như trong bụng đã chứa một cậu bé.
Lưu Vũ cười hì hì, đột nhiên lại đè lên cô, Từ Nhan vỗ lồng ngực của anh: “Anh làm gì đấy?”
“Bà xã, em không phải biết rồi còn hỏi sao?”
“Không phải mới vừa cho anh sao? Anh còn muốn à?”
“Muốn, không đủ, đã một tuần lễ chưa chạm vào bà xã anh, ông xã thật đói bụng đấy.”
“Ghét, xấu lắm. . . . . . Ách, nhẹ một chút. . . . . . Ghét. . . . . .”
Trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ lần nữa, nhưng hôm nay âm thanh này lại rất ngọt ngào, và còn có hạnh phúc sau khi đã giải trừ tâm kết.
Diễn tập sớm định ra cử hành vào trung tuần tháng ba, nhưng bởi vì một sốnguyên nhân, cuối cùng kéo dài một tháng, hạ tuần tháng tư mới cử hành một cuộc diễn tập thật lớn.
Thật ra thì cuộc diễn tập này không liên quan đến Lưu Vũ, dù sao anh chỉ là một chánh trị viên, anh muốn trở về vẫn có thể trở về.
Đêm trước khi diễn tập, Từ Nhan nhận được một tin vui, điện thoại là Lưu Vũ gọi đến: “Bà xã, hôm nay ông xã trở về.”
“Không phải nói phải diễn tập, không cho những người chủ chốt như anh trở về sao?” Từ Nhan vừa sửa sang lại sách, vừa hỏi.
Cô cảm thấy chuyện ở quân khu không thể dùng cách thường để nghĩ, có lúc thường không ngờ.
“Anh lén trở về để đoàn tụ với bà xã.” Lưu Vũ hưng phấn.
“Thế nào, uống thuốc kích thích hay sao mà hưng phấn thế?” Từ Nhan vẫn bình tĩnh vì, người về đến nhà mới tính chân chính về nhà, ai biết có thể tạm thời có chuyện nữa hay không. d i e n d an,l4qu y.d0n
“Bà xã, em chờ anh, tan ca anh sẽ tới đón em, về nhà có chuyện tốt báo với em.” Nói xong, vui sướng hài lòng cúp điện thoại.
Trong lòng Từ Nhan nổi lên nghi vấn, hôm nay sao Lưu Vũ hưng phấn như vậy, trở về nhà lại khiến anh vui như thế sao?
Cúp điện thoại, không nghĩ nhiều nữa, xem đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là tan sở, Từ Nhan bắt đầu sửa sang lại một số sách vở và tài liệu rồi cất đàng hoàng.
Sau đó, khi cô đi toilet lại không ngờ thấy Tiểu Ngư đang nằm khóc trên bồn rửa mặt, nước mắt càng không ngừng chảy xuống theo gương mặt, khóc rất đau lòng.
Từ Nhan luôn cho rằng thời gian qua Tiểu Ngư phiền não vì cha mẹ buộc cô ấy xem mắt, cũng biết cô ấy và Hắc Ngư vừa chia tay. Thật ra thì Từ Nhan rất đau lòng cho Tiểu Ngư, trong khoảng thời qua cô ấy vẫn luôn cười vui trước người khác, nhưng sau lưng thì lại trốn trong góc vắng rơi lệ.
Hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau, nhưng tại sao phải đến trình độ này chứ?
“Thế nào? Có phải vì chuyện Hắc Ngư không?” Từ Nhan muốn an ủi cô, nhưng lời an ủi đến bên miệng lại không nói ra được, chỉ có thể vỗ bả vai của cô biểu đạt sự quan tâm của mình.
Tiểu Ngư thấy cô thì nhịn không được nữa, tựa vào trong ngực của cô khóc. Cũng chỉ có ở trước mặt Từ Nhan, cô ấy mới dám yên lòng khóc như vậy, trước mặt đồng nghiệp khác, cô ấy chỉ có thể giả cười vui.
“Em gọi điện cho Hắc Ngư, trong điện thoại anh ấy rất tuyệt tình nói, hai chúng ta không thể nào. Mẹ của anh ấy đã chuẩn bị xong đối tượng xem mắt cho anh ấy. Tiểu Nhan, em thật đau lòng, thật sự rất đau lòng. Thật mất đi, em mới biết mình rất yêu anh ấy.”
Từ Nhan càng không ngừng than thở ở trong lòng, cô hiểu tình yêu của hai người bọn họ, Hắc Ngư rõ ràng rất yêu Tiểu Ngư, yêu đến thậm chí vì cô buông tha cuộc sống công chức, nếu như không phải mấy tháng trước đã cãi nhau, có lẽ cũng không có chuyện gì.
Từ Nhan quyết định nói chuyện với Hắc Ngư một lát, cũng coi là giúp Tiểu Ngư hỏi thăm xem trong lòng cậu ta nghĩ thế nào.
Khi gọi qua,