
áng tiếc xe ngựa đã đi xa nàng cũng chỉ nhìn được lướt qua, nhưng chỉ có thoáng chớp mắt này cũng đủ khiến trái tim nàng lạnh một nửa.
Trường Bình thấy nàng sắc mặt khẽ biến cũng quay đầu lại theo, tiếc rằng xa đã đi xa không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể hỏi: “Sao vậy?”
“Ta…. Ta giống như nhìn thấy Ôn Ngọc Lương.” Thời gian quá ngắn nên Vân Hoan cũng có chút mò không ra.
“Không có khả năng, hắn không có khả năng ở đây.” Trường Bình nhớ tới bộ dáng sợ tới mức tè ra quần cút khỏi Ung Châu của Ôn Ngọc Lương, sao có thể? Nhanh như vậy liền sẹo liền quên đau?
“Có thể là ta nhìn nhầm cũng không chừng.” Vân Hoan nói, lại vén rèm lên nhìn, người xem náo nhiệt đã sớm vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Trong đám người Ôn Ngọc Lương nặng nề nhổ nước miếng, trong nước miếng mang theo chút tơ máu, trong miệng sợ là bị vỡ.
Đám người vây xem một tầng lại một tầng, y nghĩ dù sao bản thân tóc tai tán loạn, cả người bẩn thỉu, y soi gương cũng không nhất định nhận ra được bản thân, lần này cũng chẳng sợ mất mặt. – Chỉ là con đàn bà dâm đãng này, ánh mắt cũng quá lợi hại chút.
“Tình Lâu, nếu ta thật sự muốn cầm tiền của ngươi chạy thì làm sao có thể trở về. Lần này ta trở về chính là muốn cho nàng một câu trả lời thỏa đáng. Chúng ta có thể đổi nơi khác nói chuyện không?”
“Nếu ta tin ngươi ta sẽ không gọi là Tình Lâu nữa!” Hoa khôi nương tử này cũng rất cường, giơ chổi trong tay lên muốn đánh tiếp, Ôn Ngọc Lương liên tục xin tha thứ: “Nàng tin ta lần này đi, ta tỉ mỉ nói cho nàng nghe!”
“Thật sự?” Tình Lâu có chút hoài nghi.
“Thật sự! Nếu có nửa câu nói dối, cả nhà ta sẽ không được chết tử tế!” Ôn Ngọc Lương giơ tay lên thề.
Người qua đường bên cạnh bắt đầu ầm lên nói: “Người này ngay cả tiền ngươi vất vả làm ra cũng dám lừa, còn có cái gì là không dám nói. Chỉ sợ cả nhà hắn cũng chỉ còn lại một mình hắn thôi!”
Tình Lâu giật mình, quay gương mặt xinh đẹp sang nói với tỷ muội bên cạnh: “Đánh cho chết! Không lấy lại được tiền của ta ta cũng phải đánh cho hắn tàn phế mới thôi!”
Đám hoa khôi kia hận nhất chính là nam nhân lừa tiền mình, giống như được đánh máu gà, nhấc đôi bàn tay trắng như phấn lên đánh xuống, dưới một mảnh ồn ào, tiếng kêu của Ôn Ngọc Lương lại vô lực như vậy. Một đấm một đấm đánh xuống, dù là Ôn Ngọc Lương da thịt dày cũng gánh không được, trong ánh chớp, y linh cơ vừa động, mạnh nghiêng về phía trước, ngã xuống đất ngất đi.
Trong đám người không biết là ai cao giọng hô một câu: “hoa khôi đánh chết khách làng chơi!” Người vây xem ngày càng nhiều, các nữ nhân lại gặp khó nhìn Tình Lâu, Tình Lâu oán hận nói: “Chỉ là ngất đi thôi, tiện nam nhân này!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tiếp tục đánh à?” Các nữ nhân hai mặt nhìn nhau, Tình Lâu bĩu môi: “Đánh cũng đánh đủ. Bọn tỷ muội, chúng ta đi!”
Vừa hô, tất cả đều rời đi.
Người chung quanh thấy không còn trò hay để nhìn cũng liền tản đi, một hồi lâu sau Ôn Ngọc Lương chậm rãi mở mắt, nhìn nhìn bốn phía không có người mới đứng lên. Hung hăng phi một ngụm, mắng: “Mấy con đàn bà dâm đãng, không biết tốt xấu.”
Dưới gương mặt râu ria xồm xoàm khóe miệng y cong thành một vòng cung đáng khinh: y muôn vàn cẩn thận mới trở lại được Ung Châu, Hướng Vân Cẩm muốn gả ra ngoài? Vậy còn phải xem y có đồng ý hay không đã.
Vân Hoan xuống xe ngựa, Dương di nương đã sớm chờ ở cửa, thấy nàng liền sốt ruột chào đón, nói: “Cô nãi nãi ngài cuối cùng cũng trở lại, lão gia ở trong phòng phát một hồi hỏa lớn, tí nữa thì giận ngất đi, cô nãi nãi mau đi khuyên nhủ….”
Vân Hoan thấy bà sốt ruột như vậy, nghĩ rằng sợ là hôn sự của Hướng Vân Cẩm thật sự xảy ra chuyện gì, vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Là hôn sự bên kia xảy ra đường rẽ gì hay sao?”
“Cũng không phải là xảy ra đường rẽ gì.” Dương di nương dừng bước chân, bộ dáng không biết giải thích như thế nào: “Ngươi nói có kỳ quái hay không, Huyện lão gia kia mới chỉ thấy qua bức tránh Đại tiểu thư đã nói thích. Trước mắt nói là sắp được điều vào Kinh, nghĩ muốn sớm làm xong hôn sự, mang theo Đại tiểu thư đi.”
Vân Hoan sững sờ tại chỗ, ầm ĩ nửa ngày không phải là hỏng mà là vội vã làm hôn sự? Triệu Tịch Nguyệt chưa nói hay là vị Huyện thái gia này không kén chọn, bị sắc đẹp của Hướng Vân Cẩm mê hoặc tâm trí?
Một chuỗi nghi vấn vòng quanh trong lòng, nàng và Trường Bình liếc nhau, cảm thấy ở giữa sợ là có gì khó hiểu.
“Ta không nói không cho gả, mà là từ từ!” Hướng Hằng Ninh cao giọng lại lộ suy sụp, Vân Hoan chưa vào cửa cũng có thể nghe rõ sự vô lực của ông.
“Cha….” Vân Hoan gọi một tiếng, Hướng Hằng Ninh lập tức tỉnh táo tinh thần, chặn lại nói: “Hoan nhi đã về đấy à.”
Trước đó mấy ngày Hướng Hằng Ninh bị ốm, điều trị một đoạn thời gian dài cũng không thấy khởi sắc, lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt, trong ánh mắt có vui sướng khi nhìn thấy Vân Hoan. Vân Hoan và Trường Bình tiến lên hành lễ, cũng không nhìn Tô thị và Hướng Vân Cẩm ở một bên. Di nương rót trà cho hai người xong liền lui sang một bên không nói.
“Phụ thân sao lại tức giận như vậy?” Vân Hoan ôn nhu hỏi.
“Cô nãi nãi đã trở lại cũng giúp ta khuyên lão gi